ẦM! Một tiếng động kinh thiên động địa vang vọng khắp tầng hang, chấn động đến tận cốt tủy của không gian xung quanh. Toàn trường sửng sốt, vội vàng giương cao pháp khí, pháp bảo, đồng loạt phóng thích Khí Linh để thiết lập vòng bảo vệ tối đa.
Kỳ lạ thay, không một chút sóng xung kích lôi điện cuồng bạo nào lan tỏa ra, nghiền nát hay quét sạch không gian như dự đoán. Chỉ còn lại một khoảnh khắc tĩnh lặng đến mức rợn người.
Linh Nhi chầm chậm mở bàn tay đã siết chặt, để lộ ánh sáng bạch kim thuần khiết, chói lòa của Dị Lôi vẫn còn tỏa rực, không chút suy suyển.
Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi quả nhiên không hủy nát, điều này không nằm ngoài dự đoán của Long Ngạo Thiên cho lắm, suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà, bóp nổ được mới là điều bất thường.
Còn không thể? Vốn cũng nằm gọn trong ước chừng của hắn mà thôi.
"Khoan đã! Bình thường… không bóp nổ được… chính là điều vô cùng bình thường sao!?" Nhưng chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, một cảm giác bất an cực độ đột ngột dâng lên, mách bảo hắn nhiều điều không đúng.
Hắn nhíu chặt đôi lông mày hổ phách, ánh mắt sắc lạnh như mũi đao găm xuống hố sâu nơi Y Thiên bị nghiền nát, rồi lại quét lên khối Dị Lôi đang rực sáng tinh khiết trong tay Linh Nhi. Một sự mâu thuẫn rõ ràng đập mạnh vào tâm trí hắn:
"Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi sở hữu sức mạnh hủy diệt đỉnh cao. Muốn tự bạo, ả nha đầu này phải giải phóng toàn bộ năng lượng, thân xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045589/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.