Từng tiếng thều thào đều như bị xé toạc từ đáy họng, thấm đẫm sự tuyệt vọng.
Lục Thập Cửu Ly Cung rơi xuống bên cạnh, vô lực trên nền băng, như một chiến hữu đã cạn kiệt sức lực.
Lôi Thiên Dực chậm rãi tiến đến Long Ngạo Thiên, khuôn mặt méo mó vì kiệt sức nhưng đầy đắc ý. Nó nâng hàng chục chi cánh tay lên, trên đầu ngón tay, quả cầu Dị Lôi bạch kim trắng trong suốt co lại, nén sức mạnh hủy diệt đến cực hạn.
"CHẾT ĐI!" Giọng nó khàn đặc, tàn nhẫn và dứt khoát.
Ba hắc y nhân nằm gục gần đó, nhìn cảnh tượng đòn kết liễu đang hình thành. Dù thân thể bị tàn phá không kém, ý chí của họ bỗng chốc bùng lên như ngọn tro tàn còn vương ánh lửa.
Họ trao đổi với nhau một ánh mắt, không cần lời nói, chỉ có sự hiểu thấu về định mệnh đã được sắp đặt từ trước.
"Thiếu gia đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Nếu lúc này không tiến hành ngay, sẽ không kịp mất…" Hắc y nhân bên kia thều thào, ánh mắt ánh lên ngọn lửa quyết tử, nắm chặt nắm đấm run rẩy vì sự bất lực.
"Chúng ta không thể để thiếu gia chết được... Thân làm huynh đệ, làm tùy tùng của thiếu gia, chúng ta đã được chuẩn bị cho thời khắc này." Hắc y nhân bên này nói lên, khóe môi nhếch lên nụ cười bi tráng, đầy kiêu hãnh, ngước nhìn bầu trời:
"Chắc là đến bây giờ thiếu gia vẫn không biết... Cuộc tuyển chọn người của Long gia không phải là tìm tùy tùng mạnh nhất, cũng không phải tìm người phù hợp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045584/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.