Rời đi với hơn một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, Y Thiên dẫn Linh Nhi trở lại khách điếm. Hắn đóng cửa phòng, không để bất kỳ ánh mắt tò mò nào soi mói. Vẻ mặt Y Thiên trầm lắng, hắn không hề vui mừng vì khối tài sản vừa gom được, vì hắn biết đây chỉ là giọt nước giữa đại dương.
Tiện thể lần này về khách điếm cũng cầm theo cả Thiên Bình Kiếm đã cất ở góc phòng vào túi trữ vật, bởi linh cảm mách bảo rằng chuẩn bị mọi chuyện không còn an tĩnh nữa. Sắp có bão lớn đổ ào sau chuỗi ngày yên bình.
"Đóa Đóa, lúc trước cô từng nói về luyện đan đúng chứ? Vậy liệu ta có cùng với Luyện Đan Sư này có duyên?" Y Thiên hỏi, giọng hắn trầm khàn, đôi mắt sắc lạnh ẩn sau chiếc mặt nạ trắng phản chiếu ánh đèn dầu.
"Đương nhiên rồi, nếu không nói gì về linh lực thì khả năng và kiến thức trong luyện đan. Lão nương đây không hề ngán một lão đầu nào đâu. Còn về ngươi thì phải tự xem xét rồi. "
"Chi tiết hơn?" Y Thiên không muốn là những lời ngoài luồng này, hắn muốn chính là sự chắc chắn về con đường Luyện Đan Sư để có thể tính từng bước tiếp theo.
Đóa Đóa im lặng một lát, sau đó giọng nói vang vọng trong tâm thức Y Thiên, mang theo sự tự tin:
"Nếu chỉ xét ở thế giới này thì ngươi quả thực cùng với mấy tên Luyện Đan Sư thông thường đã có cái hơn rồi. Hơn kém của ngươi là dựa vào cái ngũ linh căn hỗn tạp mà người khác coi là phế vật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045569/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.