Y Thiên mở mắt, nhận ra mình không còn nằm giữa sương lạnh nữa, mà đang ở trên một chiếc giường gỗ sạch sẽ, ấm áp.
Căn phòng tuy đơn sơ nhưng gọn gàng, chắc là một khách điếm nhỏ tại làng Thanh Thủy.
Cơ thể hắn đã được thay một y phục mới, chỉ còn cảm giác đau nhức âm ỉ lan tỏa khắp nơi, nhắc nhở hắn về cú dịch chuyển tàn khốc.
"Tỉnh dậy rồi đấy à, nhóc?" Đóa Đóa đột ngột lên tiếng.
Nhưng có lẽ như Y Thiên không mấy quan tâm, chả muốn đáp lại câu nào, chỉ đơn giản là khẽ gật đầu một cái.
Hắn khẽ nhúc nhích thân thể, lại là cái cảm giác đau đớn tê dại lan đến tận xương tủy, tuy hắn đã sớm quen với nó nhưng đau vẫn là đau thôi.
Hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể không có chút sức lực nào, đành phải thở dốc tựa vào đầu giường.
Ngay lập tức, chiếc áo choàng mềm mại đang đắp trên người hắn bị kéo nhẹ, và giọng nói nhỏ bé, thánh thót của Linh Nhi vang lên bên tai:
"Đại ca, huynh tỉnh rồi sao? Tốt quá, huynh đã ngủ suốt bốn ngày rồi đó!"
Linh Nhi dụi dụi mắt, rồi vội vàng trèo lên giường, đưa bàn tay nhỏ bé kiểm tra vầng trán lạnh toát của hắn.
"May quá, nó không nóng! Vậy có nghĩa là… huynh không sốt!"
Nàng cúi sát mặt, nhìn kỹ vào đôi mắt mỏi nhừ của Y Thiên như muốn xác nhận rằng hắn đã hoàn toàn trở lại. Ánh mắt nàng ngập tràn sự nhẹ nhõm và mệt mỏi, tựa như vừa hoàn thành một trận chiến cam go:
"Y Thiên ca ca, huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045561/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.