Y Thiên thở ra một hơi sâu, không phải là sự bừng tỉnh của một kẻ sống sót, mà là một sự phản chiếu lạnh lùng của ý chí buộc cơ thể đã kiệt quệ phải tái hoạt động.
Hắn thử cử động Bất Khứ Hồi Quang Cư lúc này đang là cánh tay trái của mình, và thực sự bất ngờ khi nó lại có thể cho hắn điều khiển tự nhiên đến vậy.
RẦM! Bỗng có một tiếng sụp đổ vang trời, hắn nhìn không gian trước mặt, bầu trời xanh long lanh ẩn hiện sau màu đỏ thẫm bi thương của bỉ ngạn hoa còn rơi vãi, đã xuất hiện nhiều vết nứt tựa như mặt kính bị đập phá.
RẦM! RẦM!
Lại vài tiếng nữa vang lên, toàn bộ không gian đang gặp biến động và không lâu sau sẽ hoàn toàn vụn vỡ.
Từ trong các vết nứt bay ra ngập tràn là các mảnh vụn không gian lơ lửng như những hạt thủy tinh đen.
"Phải nhanh chóng ra khỏi đây thôi. "
Y Thiên đưa mắt nhìn quanh như mọi lần, tính tìm ra cách cổng thông đến tầng năm nhưng lạ thay, nó không hề tự xuất hiện như mọi lần.
PHỤT!
Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu, chắc chắn rồi. Đã đánh nhau lâu như vậy, dùng cạn kiệt cả linh lực. Thân thể vẫn chưa được nghỉ ngơi chợp mắt một khắc nào, có vẻ như nó đã đến giới hạn rồi
Cảm giác đầu tiên là cơn đau buốt rát, không phải đau đớn dữ dội mà là một loại đau đớn mệt mỏi, sâu và dai dẳng, ăn mòn từ bên trong xương tủy.
"Nhất định phải là lúc này sao? Chết tiệt. Nhưng không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045548/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.