Y Thiên bước chân qua một vết nứt không gian đang không ngừng hỗn loạn, xoay chuyển, giãn nở và mở rộng. Cảm giác đầu tiên là một sự đứt gãy đột ngột khỏi mọi quy luật vật lý.
Hắn như một chiếc lá khô bị gió cuốn vào một cơn lốc xoáy vô hình, mất đi phương hướng, mất đi điểm tựa. Toàn bộ cơ thể lơ lửng trong trạng thái nhẹ bẫng của vô trọng lực giữa hư vô.
Nơi đây, ánh sáng không tồn tại. Mắt mở to nhưng chỉ thu nhận một màu đen tuyệt đối, sâu thẳm hơn bất kỳ màn đêm nào từng biết. Đó không phải là bóng tối của một căn phòng kín, mà là sự vắng mặt hoàn toàn của cái thứ gọi là ánh sáng.
Âm thanh cũng không có. Dù đã cố gắng thở thật mạnh, lồng ngực phập phồng, nhưng không một tiếng động nào phát ra. Nơi đây như một cái chết của mọi giác quan, nơi mọi rung động của tần số đều bị nuốt chửng.
Sự bất ngờ lướt qua nét mặt, nhưng không phải là hoảng sợ. Y Thiên đã đối mặt với những hiểm nguy còn tột cùng hơn thế.
Ngược lại, một sự lạnh lùng, tĩnh tại hơn bao giờ hết trỗi dậy trong hắn. Hắn không tin vào sự trống rỗng này. Nó quá hoàn hảo, quá tĩnh lặng, đến mức phi lý. Như một tấm màn che giấu thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
"Đáng ngờ thật, chả lẽ đưa thân vào là chết ngay? "
Hắn thò tay vào trữ vật, rút ra một mảnh kim loại nhỏ. Bằng một lực đẩy nhẹ, hắn ném nó ra khỏi tay. Thay vì trôi nổi trong không gian như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045542/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.