Cơn đau khi nuốt yêu hạch lần đầu đã đủ để khiến hắn nôn mửa. Lần này, nỗi đau sẽ còn gấp đôi.
Cả cơ thể hắn run lên, một cơn đau buốt xé toạc mọi giác quan. Nhưng hắn không có lựa chọn. Hắn ném viên yêu hạch vào miệng, nuốt xuống, và hô lớn một tiếng đầy đau đớn.
Cơn đau buốt từ viên yêu hạch thứ hai lan tỏa khắp cơ thể, nhưng Y Thiên gắng sức chịu đựng.
Mắt hắn mở to, rực lên một ngọn lửa điên cuồng, không phải của sự tức giận, mà là của sự sống còn, của khao khát chiến thắng.
"Cố gắng mà giết ta đi tiểu súc sinh! Nếu không, kẻ chết chỉ có thể là ngươi thôi! "Miệng hắn cười, ánh mắt tỏ ra sự điên cuồng và tức giận đan xen
Hắn lại lao tới, sẵn sàng cho một trận chiến sống còn. Hỏa Sư Thú, con quái vật đã quá quen với việc áp đảo kẻ thù, không ngờ rằng con người nhỏ bé trước mặt lại có thể chịu đựng được cú đánh kinh hoàng của nó.
Nó cảm thấy sự sỉ nhục. Nó gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp khu rừng, như một lời tuyên bố rằng nó sẽ kết liễu trận chiến này.
Hỏa Sư Thú cũng hiểu những lời Y Thiên nói có ý nghĩa như thế nào, và nó cũng biết rằng nó không thể duy trì mãi thế này được, cả thân thể nó cũng đang trở nên run rẩy vì mệt nhoài.
Nó dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn tấn công cuối cùng. Ngọn lửa trên thân nó trở nên nóng hơn bao giờ hết, tỏa ra những luồng hơi nóng có thể làm tan chảy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045526/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.