Sau khi mọi người đếnđông đủ, Diệp Tiểu Phảng tuyên bố khai tiệc, bỗng nhớ tới một chuyện liền bổsung: "Hôm nay là tiệc họp mặt của anh em chúng tôi, nói với giám đốc củacác anh không phận sự thì đừng nên vào quấy rầy." Quản lý ca trực cúi đầu,lễ phép lui ra ngoài.
Nếu giám đốc nhà hàngnghe nói có mấy vị thiếu gia nổi tiếng Bắc Kinh họp mặt trong này sẽ muốn quakính rượu, khó có dịp được khách quý đến, bình thường muốn mời cũng không được,đã đến rồi mà không tiếp đón chu đáo thì không được tốt cho lắm.
Vừa hoảng sợ lại vừahưng phấn lỡ như có gì sơ suất trong phục vụ, làm cho các vị khách này mất hứnguống rượu, quản lý ca trực đối với tính cách của ông chủ mình hiểu rất rõ, thấynhân vật lớn giống như thấy núi vàng núi bạc, không tiếc buông lời nịnh hótbuồn nôn. Nhưng nếu không nói những lời này thì làm sao có thể câu dẫn kháchđến đây.
Khi thực đơn được manglên, tiếp viên theo lời dặn của quản lý, đem thực đơn đặt trước mặt vị khách nữduy nhất là Lâm Yến Vũ. Cô gái kia không tầm thường, quản lý vừa nhìn qua thìhiểu ngay, dẫn ra ngoài ăn cơm cùng với anh em, chỉ e sau này sẽ trở thành vợ chínhthức, Tần Tuyển có thân phận gì, trong phòng này ai cũng biết rõ.
Lúc dùng cơm, mọi ngườisay sưa ăn uống trò chuyện, không ai chú ý đến tâm trạng của Tiêu Lỗi. Anh càngkhông ngừng đánh giá Lâm Yến Vũ, càng phát hiện ra cô giống hệt Mộ Tình.
Tần Tuyển rất yêuthương cô, mỗi lần dọn lên một món mới đều giảng giải cho cô, tên món ăn là gì,dùng nguyên liệu gì để chế biến, cô im lặng lắng nghe, không nói một lời nào,thi thoảng mới động đũa vào.
Trong nháy mắt, TiêuLỗi cảm thấy cổ họng khô khốc không nói ra lời, khuôn mặt kia thật nhỏ nhắnthanh tú, ngũ quan xinh xắn, đuôi lông mày khóe mắt có thần… cực kỳ giống MộTình. Chẳng qua Mộ Tình sẽ không lạnh lùng xa cách như thế, Mộ Tình xinh đẹpkhả ái, dễ khóc dễ cười, mà cô gái trước mặt, mâu gian chất chứa u buồn, thoạtnhìn khí chất trong trẻo nhưng lại lạnh lùng cao quý, làm người khác không thểtiếp cận.
Lâm Yến Vũ chú ý tớiánh mắt sáng quắc của Tiêu Lỗi, lặng lẽ kéo tay áo của Tần Tuyển: ”Tuyển, ngườibạn kia của anh cứ nhìn em”. Tần Tuyển thản nhiên cười, hắn sớm để ý tới ánhmắt Tiêu Lỗi lúc nào cũng nhìn Lâm Yến Vũ, chẳng qua hắn rộng rãi không tínhtoán, thấp giọng nói: ”Em xinh đẹp, nên anh ta có nhìn em vài lần cũng rất bìnhthường, đàn ông đều thích nhìn người đẹp.”
“Em không thích anh tanhìn em như vậy.” Lâm Yến Vũ nói thầm, tránh đi tầm mắt Tiêu Lỗi. Nhưng tầm mắtcủa Tiêu Lỗi không vì thế mà dời đi, ngược lại tự nhiên hỏi một câu: “Lâm tiểuthư là người ở nơi nào?”
Lâm Yến Vũ không lậptức trả lời, nhìn qua Tần Tuyển. Tần Tuyển yêu chiều khẽ vuốt sống lưng cô, ônnhu nói: “Lỗi hỏi em là người ở đâu kìa.”. ”Tôi sinh sống tại Mỹ.” Lâm Yến Vũđối diện với Tiêu Lỗi, trong ánh mắt ẩn chứa ý thù địch.
Tiêu Lỗi vừa nghe côtrả lời xong, biết thái độ của cô đối với mình không mấy thiện cảm, đại khái làánh mắt càn rỡ đã làm cho cô mất hứng. Như tỉnh lại từ trong mộng, theo sựhoảng hốt cùng mê mẩn, ý thức của anh thanh tĩnh rất nhiều, lấy lại tinh thần,tận lực muốn thoát khỏi nghi vấn từ khi bắt đầu đã áp đặt trong lòng cô, miễncưỡng cười cười: “Lâm tiểu thư trông rất giống với một người bạn của tôi.”
Lời nói vụng về và nụcười cứng ngắt vẫn làm bại lộ sự chột dạ của anh, những người khác không để ýnên cho qua chuyện, chỉ có Diệp Tiểu Phảng lại hiểu được rõ ràng. Anh nhớ mangmáng diện mạo người cô Diệp Hinh Nhiên, cũng đã gặp qua Diệp Mộ Tình vài lần,mặc dù ấn tượng không quá sâu, nhưng cũng cảm giác được rằng cô gái trước mặtnày thật giống với Mộ Tình.
Mộ Tình và mẹ rất giốngnhau, giống nhất là cái cằm mảnh khảnh và đôi mắt luôn ngập nước. Lần đầu tiênDiệp Tiểu Phảng gặp cô, cô khoảng độ 15-16 tuổi, Tiêu Lỗi dẫn cô đến vùng ngoạiô Bắc Kinh cưỡi ngựa, mới gặp anh. Tuy rằng cô cũng mang họ Diệp, nhưng chưatừng gặp qua người anh họ này, nên ngại ngùng không biết nói gì cho phải, chỉnhẹ nhàng đi bên cạnh Tiêu Lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp luôn lộ vẻ mỉmcười, làm cho ai thấy cũng thích.
Nhưng chuyện ngoài ýmuốn vào bốn năm trước, đã cướp đi sinh mạng của cô, cô không có khả năng xuấthiện trước mặt họ lần nữa. Diệp Tiểu Phảng tin tưởng tuyệt đối vào điều này.
Như vậy cô gái tên LâmYến Vũ trước mặt này, chỉ là người có bộ dạng tương tự với Mộ Tình mà thôi, côcăn bản không phải, cũng không có khả năng chính là Mộ Tình chết đi sống lại.
Lâm Yến Vũ thì thầm vớiTần Tuyển, sau đó đứng lên rời đi. Ánh mắt Tiêu Lỗi vô thức nhìn theo cô, dángđi có chút giống, cũng không phải là rất giống nhưng chỗ nào không giống thìanh cũng không thể chỉ ra được, dáng đi Mộ Tình rất nhẹ, như tiên nữ đạp trênđám mây, còn cô thì có phần nặng hơn.
Mọi người vừa uống vừatán gẫu, hồi lâu cũng không thấy Lâm Yến Vũ quay lại, Tiêu Lỗi có chút ngoài ýmuốn, lại biểu hiện ra ngoài không tốt. Đột nhiên, bên ngoài truyền vào tiếngcãi vã của phụ nữ, trong phòng chợt im lặng.
Nghe như có thanh âmcủa Lâm Yến Vũ, Tần Tuyển tòm mò đứng lên đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy haicô gái yêu diễm đang phách lối chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Yến Vũ.
“Làm sao vậy, ầm ỹ cáigì?” Tần Tuyển đi tới ôm Lâm Yến Vũ hỏi. Lâm Yến Vũ ủy khuất nói với hắn: “Em ởtrong toilet hơi lâu một chút, hai cô này liền đập cửa vô cùng lớn tiếng, la emmở cửa quá chậm, làm chậm trễ các cô ấy vào trang điểm lại.”
Thì ra chỉ vì mộtchuyện nhỏ như vậy, Tần Tuyển nhìn lướt qua hai cô gái kia, rất trẻ trung, xinhđẹp, cuồng ngạo, giữa chân mày tuấn lãng nổi lên chút ý cười: “Thật ngại quá,thân thể bạn gái tôi không được tốt, nên đã chiếm dụng toilet trong chốt lát.Chuyện này rất lớn hay sao? Đáng để hai cô mắng cô như vậy? Ở nơi công cộng vốnlà có trật tự trước sau, người trước chưa xong thì người sau không thể vào, đạolý này ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu được.”
Hai người đẹp kia trờisinh vốn kiêu ngạo khí diễm, vừa nhìn thấy Tần Tuyển bỗng nhiên bị hớp hồn,người đàn ông xuất chúng như vậy, thái độ ôn hòa nhưng cả nửa câu cũng không chongười khác nói chen vào, nhất thời làm một trong hai người không biết trả lờithế nào cho phải, cô gái còn lại cười mỉa mai: “Oa, lời như vậy mà nói rađược, chúng tôi đợi hơn mườiphút ngoài cửa, có đủ kiên nhẫn, nhưng do cô ta ở trong đó quá lâu, ảnh hưởngtới người khác nên chúng tôi mới gõ cửa.”
Nhóm người đẹp nhậnthấy Lâm Yến Vũ như một đứa trẻ con dễ bắt nạt, nên mắng vài câu thô tục, nhưngkhi thấy nhóm người từ phòng tư nhân đi ra, thái độ đột nhiên chuyển biến. Côgái này lai lịch không nhỏ, một nhóm đàn ông theo hộ tống cô ta, phải công nhậnmấy vị xuất hiện sau Tần Tuyển thực sự rất quyến rũ, không người nào không cótướng mạo xuất chúng, soái ca trước mặt không khỏi khiến hai cô choáng váng.
Lâm Yến Vũ ngẩng đầunhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt Tần Tuyển thay đổi, gắt gao ngậm chặt miệng,biết hắn đang rất tức giận, nên nắm tay hắn chặt một chút tỏ ý nói hắn khôngcần tức giận như vậy. Nếu hắn nổi giận thì hai cô gái này sẽ gặp rủi ro.
Tần Tuyển nhìn quét quahai cô gái với thái độ khinh miệt: “Cô ấy muốn ở trong đó bao lâu thì ở, có bảnlĩnh thì hai cô đem nước tiểu tạt vào cửa xem, thật là có đức hạnh, trang điểmdù dày đến mức nào, bất quá cũng chỉ là hai thằng hề.”
Lời nói chậm rãi và bừabãi, người đàn ông này ngay cả tức giận cũng có thể đẹp mắt như vậy, nhưng đẹptrai thì đẹp trai, hai cô gái vẫn nổi trận lôi đình, không cần để ý đến hìnhtượng thục nữ, chửi ầm lên. Đàn ông phía sau hai cô lai lịch cũng không nhỏ,bình thường không đem soái ca để vào mắt. Đẹp trai có ích lợi gì, không có bốicảnh thì cũng thua thiệt.
Lúc này, người đàn ôngđi cùng hai cô cũng từ phòng tư nhân khác đi ra ngoài, một người trong đó nhìnthấy Tần Tuyển và Diệp Tiểu Phảng, nhanh chóng bước lên phía trước xin lỗi:“Mấy vị thiếu gia, hạnh ngộ hạnh ngộ, không thể tưởng tượng lại gặp nhau ở đây,phụ nữ không hiểu chuyện, gây hiểu lầm, tôi nhận lỗi với các vị, chầu hôm naytoàn bộ tính cho tôi.”
Thái độ khiêm tốn củahắn khiến Tần Tuyển nguôi giận không ít, ôm lấy thắt lưng Lâm Yến Vũ trở vềphòng, nhìn lại khuôn mặt khó chịu của hai người đẹp kia như đang tức giận bấtbình, nên dừng lại nói: “Không phải hai cô nói muốn đi vệ sinh hay sao, ở trongđó một đêm cũng được”. Nói xong, nghênh ngang rời đi. Những người khác xem xongnáo nhiệt cũng không ở lại, đều trở về phòng.
Tiêu Lỗi chú ý, biểutình Lâm Yến Vũ biến hóa rất nhỏ, ánh mắt sâu thẳm, khóe mắt mang theo một tiakhinh miệt cùng coi thường, thoạt nhìn vẻ mặt thâm sâu không lường được.
Sau khi bọn họ đi khỏi,hai người đẹp mới oán giận những người đàn ông xung quanh: “Sao các anh lạinhún nhường như vậy, vừa nhìn thấy họ thì không dám nói gì, chưa từng thấy quađàn ông vô dụng như vậy.”
Người đàn ông đổ ậpxuống mỗi cô bốn năm cái tát, kiềm chế cơn giận, tận lực giảm âm thanh tới mứcthấp nhất: “Các ngươi biết bọn họ là ai không, ngươi đã mượn mấy lá gan mà dámđôi co với họ, hôm nay xem ta trừng trị các ngươi thế nào.” Dứt lời, người đànông mở cửa toilet ra, nhốt hai cô vào trong, còn bảo phục vụ đem chìa khóa lại,phân phó nhốt hai cô bên trong đến qua đêm mới được thả ra.
Trở lại phòng, mấyngười còn lại mới hỏi: “ Anh điên rồi à, tát đến tai và miệng đều chảy máu, cònnhốt trong nhà vệ sinh cả đêm sao”.
Người đàn ông nói: “Haiđứa là em gái tôi, nhưng cũng phải đánh mới khá lên được. Các người không biếtmấy vị đó hay sao, dù đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với họ. Vị nóichuyện kia là Tần Tuyển, con trai của Tần Hạc An, đứng phía sau hắn là anh emnhà họ Diệp - Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hàng, người mặc áo sơ mi trắng chínhlà tiểu thái tử Tạ Vũ Dương, bân cạnh tiểu thái tử là Tiêu Lỗi, con trai TiêuTử Hoa”.
Mấy vị thiếu gia này, ởBắc Kinh đều là cậu ấm gia đình có uy thế và giàu có, nghe danh như sấm bêntai, bình thường khó gặp, nào biết họ lại họp mặt ở chỗ này, vì chuyện nhi nữthường tình mà nổi lên xung đột. Người đàn ông nói chuyện không ngừng than khổ.
Lúc rời khỏi nhà hàng,mọi người đi ngang qua cửa nhà vệ sinh, nghe tiếng đập cửa của hai cô gái, đềubuồn cười. Tần Tuyển cúi đầu hỏi Lâm Yến Vũ: "Nguôi giận chưa?". “Nhiềuchuyện” Lâm Yến Vũ khẽ cáu.
Diệp Tiểu Hàng và Tạ VũDương thấy tình hình trước mắt thì nhìn nhau cười. Chiều chuộng như vậy, thậtlà hiếm thấy ở Tần Tuyển. Hắn luôn luôn không thiếu bạn gái, nhưng không thấyhắn đặc biệt để ý đến người nào, lần này không chỉ dẫn cô gái kia tới tham giatiệc tùng, còn nuông chiều như vậy, xem ra đã tìm được đối tượng kết hôn rồi.
Chỉ Tiêu Lỗi có tâmtrạng vô cùng buồn bực, hít thở nặng nề không thông, ngực như bị tảng đá đèlên, hô hấp co rút đau đớn. Thái độ thân mật của Tần Tuyển và Lâm Yến Vũ anhđều thấy cả, bắt buộc bản thân không được suy nghĩ nhiều, nhưng đầu óc lạikhông tự chủ được, tận mắt chứng kiến một cô gái giống người yêu của mình nhưđúc lại nũng nịu trong lòng người khác, anh không chịu nổi.
Sau khi lên xe, TiêuLỗi ngồi một lát, vẫn không thể bình tĩnh suy nghĩ, gọi điện thoại cho DiệpTiểu Phảng nói cho anh ta biết Lâm Yến Vũ và Mộ Tình trông giống hệt nhau.
“Anh cũng nhìn ra cóchút giống nhau.” Diệp Tiểu Phảng nói mập mờ, anh căn bản không nhớ rõ bộ dángcủa Mộ Tình lúc lớn sẽ như thế nào, chỉ có thể nhớ lại bằng ấn tượng. “Khôngphải giống một chút, mà là giống nhau như đúc.” Tiêu Lỗi nhấn mạnh.
“Vậy thì sao, bộ dạnggiống nhau thì cô ấy cũng không phải là Mộ Tình, cô ấy họ Lâm, là bạn gái củaTần Tuyển.” Diệp Tiểu Phảng có thể đoán được ý của Tiêu Lỗi, cảm thấy anh khôngnên mất lý trí như vậy. Tiêu Lỗi im lặng một lúc mới nói: “Hiện trường vụ nổnăm đó cả anh và em đều không được chứng kiến, có lẽ cô ấy chưa chết? Em khôngtin trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy.”
“Anh đã qua Anh, anhcũng đã xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi, thân thể Mộ Tình đều bị nổ tung,theo ảnh chụp hiện trường thì khắp nơi đều là máu thịt cùng xương người, phốihợp với các nhân viên khám nghiệm tử thi lại cho kết quả đúng, Lỗi à, khôngphải anh muốn đả kích cậu, nhưng con bé thực sự đã chết, là anh mang tro cốt vềnước. Ảnh chụp hiện trường mà cảnh sát Luân Đôn cung cấp vẫn tồn tại trong tủbảo hiểm ở văn phòng anh, nếu cậu muốn thì lúc nào cũng có thể xem.” Thanh âmDiệp Tiểu Phảng trầm thấp đè nén cảm xúc.
Tiêu Lỗi lặng lẽ khépdi động lại, cuối cùng nước mắt theo hốc mắt cũng chảy xuống, thống khổ gục đầutrên vô lăng, không ngăn chặn được thương tâm.
Thời điểm Mộ Tình gặpchuyện không may, anh còn đang ở quân khu Bắc Kinh tiếp nhận huấn luyện, lúc đóquân nhân không dễ dàng xuất ngoại, anh và mẹ con Diệp gia lại không có quan hệchính thức, bởi vậy quân đội không phê chuẩn đơn xin xuất ngoại của anh. DiệpTiểu Phảng là thân nhân của người chết, nên đại diện nhà họ Diệp qua Anh mangtro cốt hai mẹ con trở về, ở trong lòng Tiêu Lỗi, đó vĩnh viễn là một nỗi đau.
Không biết đã khóc baolâu, Tiêu Lỗi tiện tay rút khăn giấy ra lau nước mắt, lại gọi điện thoại. Lầnnày là gọi cho người bạn công tác trong ngành cảnh sát là Lý Trường Nhạc, nhờanh ta giúp đỡ điều tra thân thế của Lâm Yến Vũ, có phải như cô đã nói haykhông, cô chưa từng tới Trung Quốc, là người Mỹ gốc Hoa.
“Không phải cậu đangnói thật chứ, con nhóc kia làngười của Tuyển,là hoa đã có chủ, cậu còn nhớ thương cái gì.” Lý Trường Nhạc tốt bụng nhắc nhởTiêu Lỗi, không cần vì một cô gái mà đắc tội với bạn bè.
“Chúng ta là anh emnhiều năm như vậy, cậu còn không hiểu tính tớ sao, tớ là cái loại gặp sắc sinhlòng tham sao? Lâm Yến Vũ trông rất giống với một người bạn của tớ, tớ muốn traxét xem, hai người đó có quan hệ thân thích gì hay không.” Tiêu Lỗi giải thích,anh không phải là loại người nổi sắc tâm với người yêu của bạn bè.
Lý Trường Nhạc cười:“Cậu có bạn là phụ nữ à? Tiểu tử nhà ngươi, tuy rằng không công khai, nhưng xemra cậu cũng ám muội không ít.” Tiêu Lỗi luận gia thế, tướng mạo, tài cán, loạinào cũng thuộc dạng nổi tiếng, nhiều năm nay bên cạnh có rất nhiều oanh oanhyến yến vây quanh, lại không nghe nói anh có người bạn là con gái, mọi ngườicòn cảm thấy kỳ quái, anh ta gần như không gần nữ sắc, thì ra người ta khôngcông khai ra bên ngoài thôi.
Tiêu Lỗi càu nhàu: “Cậuhỏi nhiều quá rồi, tìm người giúp tớ điều tra nhanh một chút, rất quan trọng”.“Được, có thể giúp cậu điều tra, cậu lấy gì cảm ơn tớ đây?” Lý Trường Nhạc đùagiỡn, đàm phán điều kiện với Tiêu Lỗi.
“Piaget 125 (nhãn hiệumột loại đồng hồ cơ) phiên bản giới hạn thì thế nào?” Tiêu Lỗi rộng rãi nói.
“Thật sảng khoái! Tớ sẽphái người tra ngay cho cậu, xong rồi sẽ báo với cậu, cô ấy là người ngoạiquốc, có khả năng phải hao tốn chút công phu, cậu cho tớ vài ngày.” Lý TrườngNhạc cười hớn hở đáp ứng.
Cho dù là bạn hữu, cầungười làm việc giúp mình cũng phải chi tiêu một chút, đây là có qua có lại. Bạnchơi cùng một nhóm thì tài sản so với nhau cũng không cách biệt là mấy, nên aicũng sẽ không ham lợi nhỏ, cha con Lý Trường Nhạc đều làm chức công kiểm pháp(chắc là công an - kiểm sát - tư pháp) cao cấp, có gia thế cùng uy quyền, nênnếu cùng Tiêu Lỗi nói điều kiện, bất quá chỉ là câu vui đùa.
Lý Trường Nhạc là mộtngười làm việc luôn có kế hoạch, bạn bè đều biết danh tiếng của anh ta, việcnhờ anh ta điều tra, Tiêu Lỗi rất yên tâm, cũng rất tin tưởng nếu anh điều trara được bất cứ chuyện gì, cũng không bao giờ tiết lộ cho người nào khác biếtngoài mình.
Tác giả nói ra suy nghĩcủa mình: Trường Nhạc là đội viên cứu hỏa vui vẻ, người nào có phiền toái thìđến tìm hắn.
Các vị nam chính đangcần tìm người, điều tra, tán gái, ăn trộm, du lịch nên chuẩn bị tại nhà bạnthân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]