Cùng Lâm Yến Vũ ngãbài, để cho cô thừa nhận thân phận của mình, rõ ràng còn chưa đến lúc, có mộtsố chuyện vẫn nên trực tiếp gặp mặt để nói mới có thể thấy được cảm xúc của đốiphương, Tiêu Lỗi yên lặng suy nghĩ, cố gắng nhớ lại từng chi tiết trước kia nóichuyện với Lâm Yến Vũ, càng nhận ra rằng cô không phải được sinh ra và lớn lêntại Mỹ, hành vi và nhận thức của cô, hoàn toàn được ảnh hưởng của Trung Quốc.
Hơn nữa, việc quantrọng nhất là, cô tình nguyện lắng nghe bất cứ chuyện vụn vặt nào mà anh nói,không phải là hư tình giả ý (nghĩa là giả dối, không có ý tốt, tương đương vớicâu Khẩu phật tâm xà),cũng không phải thiếu nhẫn, là cô thật lòng thích nghe,anh có thể cảm giác được. Ý ở trong lời, lắng nghe cách thức nói chuyện của đốiphương, tốc độ ngữ điệu, đều là phương pháp trực tiếp nhất nắm bắt được suynghĩ logic của nhau.
Có thể nói, Lâm Yến Vũche giấu cảm xúc của bản thân rất tốt, nhưng dù sao cô cũng không có trải quabất kỳ huấn luyện nào, nên vô tình sẽ tiết lộ ra cảm xúc chân thật. Cuộc chiếnnày ngay từ lúc mới bắt đầu thì thế lực đã không ngang nhau, khó trách cô sẽ từtừ rút lui.
Tiêu Lỗi suy nghĩ xongthì mỉm cười, người khác đều yêu bằng cảm tính, chỉ có anh cực khổ như vậy,phải phân tích tới phân tích lui, cân nhắc mỗi một suy nghĩ, đánh giá tâm lýcủa đối phương, thật sự rất mệt mỏi. Nhưng vì sao, có lúc anh lại cảm thấythích thú trong đó? Anh nhắm mắt lại và suy nghĩ, có lẽ ở trong mắt người khác,anh thực sự là một người điên.
Tựa như một dạng thíchứng, yêu điên điên cuồng cuồng. Trải qua hai ngày lo lắng, bây giờ tâm trạngcủa anh đã tốt hơn nhiều. Thì ra chỉ cần nói chuyện với Lâm Yến Vũ, sẽ có hiệuquả trị liệu lớn như vậy, sau này nếu có vấn đề về tâm lý, nhất định phải tìmcô.
Chẳng lẽ không tươngtư, tương tư khiến con người mau già, tư vị trong đó, chỉ có yêu mới biết saymê, từ đó liền tin vào một bài thơ trong Hồng Lâu Mộng, ngay cả là tềmi cử án [án đặt ngang mày], rốt cuộc cũng ưnan bình [vẫn thấy băn khoăn], khôngđối trước: sơn trung cao sĩ tinh oánh tuyết [Trơtrơ rừng tuyết trên cao], chung bất vong: thế ngoại tiênxu tịch mịch lâm [Ngoài đời, rừng vắng khuây sao đượccô]. Cái được gọi là tình yêu cũng vậy, cũng là vận, cũng là mệnh. . .
Bà Tiêu đẩy cửa bướcvào, thấy con trai đang lăn lộn trên giường, ngạc nhiên nói: "Chuyện gìkhiến con cao hứng như vậy?" Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, bà sẽnghĩ đứa đang lăn lộn trên giường là con trai út nghịch ngợm của bà, mà khôngphải là con trai lớn chững chạc.
Tiêu Lỗi ngồi dậy,ngượng ngùng cười: "Mẹ, sao mẹ vào đây?" Bà Tiêu chủ động ngồi lênmép giường, thảo luận việc gia đình với con trai: "Lúc Nhạn Linh về, concũng không ra tiễn người ta." "Cô ấy cũng không phải là khách củacon, là khách của mẹ, mẹ tiễn là được." Tiêu Lỗi biết ý định của mẹ, nóichắn trước.
"Đứa con này, thếnào một chút tấm lòng cũng không có, con không biết tâm tư của Nhạn Linh đốivới con sao, hay là con cố ý giả bộ hồ đồ?" Bà Tiêu rất không hài lòng vớibiểu hiện của con trai. Sao lại cà lơ phất phơ như vậy, không thật lòng nóichuyện yêu đương. Cô gái có điều kiện tốt như vậy, đối với trưởng bối cũng kínhtrọng, người vợ như vậy còn không mau rước về nhà.”
Tiêu Lỗi lắc đầu:"Con không thích cô ấy." Bà Tiêu hừ lạnh: "Vậy rốt cuộc con muốntìm dạng người nào? Nhạn Linh có điểm gì không hợp ý con? Hiểu chuyện, biết rõđạo lý, điều kiện gia đình hay cá nhân có chỗ nào không xứng với con."
"Cô ấy không xinhđẹp." Tiêu Lỗi thuận miệng tìm đại một lý do. Quả nhiên, bị mẹ anh mắng:"Nói bậy, Nhạn Linh không xinh đẹp thì người nào xinh đẹp, nói xem, khuônmặt xinh đẹp có ích lợi gì. Thật ra thì…"
Bà Tiêu chuyển đề tài:"Cũng không phải bảo con nhanh chóng đính ước cùng con bé ấy, quan sát kỹtrước, nói không chừng sẽ thích hợp thì sao, chỗ nào con cũng không chịu, vậyhãy tự tìm chỗ thích hợp đi." Tuy nói là con cái lớn lên không nương nhờmẹ, nhưng là con thì rốt cuộc vẫn là con, đứa con chính là tài sản riêng củangười mẹ. Nhất là đại sự cả đời, không phải là anh nghĩ thế nào thì có thể tùyanh thế đó.
"Con muốn mộtngười như Mộ Tình vậy." Tiêu Lỗi cố ý nhắc tới chuyện này, thử dò xét tháiđộ của mẹ. Trong tương lai nếu anh dẫn Lâm Yến Vũ về nhà, người trong gia đìnhcó thể chấp nhận cô hay không?
Bà Tiêu nghe nói nhưthế, lỗ mũi cay cay, khuyên nhủ: "Con trai ngốc, con bé Mộ Tình cho dù rấttốt, nhưng cũng đã không còn ở đây, đi đâu tìm một người giống y như con béđược." "Nếu con có thể tìm được người giống y chang thì sao?"Tiêu Lỗi tiếp tục hỏi.
Bà Tiêu kinh ngạc,không hiểu ý tứ trong lời nói của con. Trên thế giới sẽ có hai người giống yhệt nhau? Không thể nào! Đứa con này lại phát bệnh rồi, tâm bệnh ngốc nghếch,đã bốn năm rồi, tâm bệnh này của nó còn chưa khỏi, nhưng vậy là tốt sao? Ngườikhác giới thiệu cho biết bao nhiêu cô gái tốt, nó nhìn ai cũng không hợp mắt.
"Con sẽ tìmra." Tiêu Lỗi lẩm bẩm. Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng bà Tiêu lại ngheđược, nói tiếp: "Nếu con có thể đúc ra tượng đất giống y hệt con bé đócưới về làm vợ, mẹ với cha con không có ý kiến, nhưng là, con đừng mong dùngcon bé đó để đánh lừa chúng ta, trong vòng 5 năm, con nhất định phải kếthôn."
"Không chỉ có 5năm, Tiêu Miểu cũng được tuổi rồi, cha mẹ thúc giục nó đi, không chừng thằngnhóc đó còn kết hôn trước con." Tiêu Lỗi đem em trai ra làm bia đở đạn.Tiêu Miểu còn khá trẻ, nhưng bạn gái cũng không ít, trước có nhìn thấy nó vàmột cô gái qua lại với nhau, cũng không phải là dạng chỉ chơi qua đường.
Bà Tiêu bĩu môi:"Tại sao tôi lại sinh ra hai đứa con trai như thế, cả lớn lẫn nhỏ đềukhông thể khiến tôi bớt lo được. Mẹ rất thích con bé Nhạn Linh, không thể đểngười khác đoạt đi mất."
Mặt khác, sau khi LâmYến Vũ gác điện thoại, cuộn mình trên ghế sô pha, ôm thật chặt con gấu bôngTiểu Hùng trong ngực. Tiểu Hùng thoạt nhìn vừa bẩn vừa rách nát, cô lại xem nhưbáu vật, đưa tay kéo khóa bên dưới quần áo của Tiểu Hùng, trong bụng lộ ra mộttấm ảnh nho nhỏ, cô lấy tấm ảnh ra xem, một cậu thanh niên mặc một bộ quântrang áo sơ mi màu xanh nhạt, đứng thẳng, tư thế có chút cứng nhắc, nhưng nụcười trên khuôn mặt lại vô cùng ấm áp.
Đây là tấm ảnh duy nhấtcòn sót lại của anh, bởi vì giấu ở trong bụng Tiểu Hùng mới có thể còn nguyênvẹn, ngón tay vuốt ve khuôn mặt anh, cô nhìn vào tấm ảnh rồi mỉm cười, nhét ảnhlại chỗ cũ, lấy từng cây nến trên bàn trà thắp sáng bánh sinh nhật, dưới ánhnến, cô lẳng lặng nhìn sáp nến cứ từng giọt chảy xuống, hoàn toàn không cảmnhận được sự tồn tại của thời gian.
Khi Lâm Lệ Sinh gọiđiện thoại tới, Lâm Yến Vũ lau khóe mắt đang nhòa lệ, nghe điện thoại. Lâm LệSinh nghe giọng nói của con gái có chút bất thường, ân cần hỏi: "Bị cảm à?Tại sao giọng của con với lúc bình thường lại không giống nhau?" Lâm YếnVũ vội nói: "Có chút ho khan, cha không cần lo lắng."
Lúc này Lâm Lệ Sinh mớinói với cô, ông đã giúp cô tìm được địa chỉ trợ lý của ông, gửi đến hộp thư củacô. Lâm Yến Vũ mừng rỡ ngạc nhiên: "Quá nhanh, cha, cám ơn cha.""Chuyện nhỏ mà thôi, ở Bắc Kinh con hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, cócần gì thì gọi điện cho ta." Lâm Lệ Sinh luôn không yên tâm khi con gái ởbên ngoài một mình. "Con rất ổn, cha không cần lo lắng cho con."
Đoạn Nhạn Linh đã tựhành động, vài ngày sau đã đến Black Swan Gallery. Lâm Yến Vũ không biết ĐoạnNhạn Linh, nghe Tuyết Nhi thông báo rằng có một nữ sĩ quan tìm cô, vô cùng ngạcnhiên, cho đến khi Đoạn Nhạn Linh bước vào phòng làm việc của cô, tự giới thiệumình là một người bạn của Tiêu Lỗi, cô mới hiểu được một chút.
Chắc chắn cô gái nàyđến đây vì Tiêu Lỗi.
Hai cô gái ngầm đánhgiá nhau, từ lúc bắt đầu bước vào cửa, quan sát lẫn nhau, cả hai phát hiện đốiphương đều là người xinh đẹp. Lâm Yến Vũ lịch sự mời Đoạn Nhạn Linh ngồi xuống,tự mình đi pha cà phê, kiên nhẫn lắng nghe cô ấy giải thích nguyên nhân đếnđây.
"Cô Lâm, khôngbiết Tiêu Lỗi đã nói với cô chưa, bạn gái trước đây của anh ấy có bộ dáng rấtgiống với cô không." Đoạn Nhạn Linh vào thẳng vấn đề, trong lòng lại đangsuy nghĩ, quả nhiên Lâm Yến Vũ là một người xinh đẹp vừa thấy đã yêu, nhỏ nhắnyếu ớt, phụ nữ khi nhìn thấy cũng sẽ sinh ra một loại ý muốn bảo hộ, huống chilà những người đàn ông có tinh trùng lên não kia.
Vậy mà, khi Lâm Yến Vũnghe được những lời này cũng không kinh ngạc như dự tính của Đoạn Nhạn Linh, côchỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Tiêu Lỗi đã nói với tôi, trước kia anh ta có tìnhcảm rất sâu đậm với một người bạn gái, tên là Diệp Mộ Tình, bề ngoài cô ấy rấtgiống tôi, anh ta còn cho tôi xem hình của cô ấy nữa."
Đoạn Nhạn Linh kiềm chếkinh ngạc, biết thời biết thế: "Vậy cô có từng nghĩ tới, điều đó có nghĩalà gì không?" Ý tứ trong lời nói của cô ta sinh động như thật, trong lòngLâm Yến Vũ hiểu rõ, không có biểu hiện gì, tả lời một câu hời hợt: "Tôivới anh ta chỉ là bạn bè."
Bề ngoài điềm tĩnh,nhưng ánh mắt lại quan sát Đoạn Nhạn Linh từ trên xuống dưới lần nữa, ngón taython dài trắng nõn, có thể thấy bình thường rất được chăm sóc đúng cách, dướichân mang một đôi giày da màu đen kiểu dáng rất phổ biến, nhưng Lâm Yến Vũ biếtnày đôi giày này thuộc nhãn hiệu Church's nổi tiếng nhất ở Anh, giày da thủcông tinh xảo sẽ không thấp hơn một vạn, nghe nói Đức Giáo Hoàng và cựu ThủTướng Tony Blair ở Anh lúc trước cũng rất thích mang nhãn hiệu giày này.
Đoạn Nhạn Linh khônghài lòng với câu trả lời của cô, nóng nảy la lên: "Nhưng hiện tại anh ấyxem cô là thế thân, chẳng lẽ cô không phát hiện ra, anh ấy tiếp cận cô, ở bêncạnh cô, cũng là bởi vì cô giống với Diệp Mộ Tình, người anh ấy yêu chỉ có DiệpMộ Tình, chứ không phải là cô."
"Điều này thì cóliên quan gì đến tôi, cũng không phải là tôi chủ động quyến rũ anh ta."Lâm Yến Vũ có thể lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa Đoạn Nhạn Linh và Tiêu Lỗi,cũng đoán ra được nguyên nhân cô ta đến đây.
Nếu như không phải cótình cảm với Tiêu Lỗi, thân là sĩ quan Đoạn Nhạn Linh tuyệt đối sẽ không mạomuội tìm tới cửa như vậy, tuy nhiên, trực giác cũng nói với Lâm Yến Vũ, côgái này biết rõ trong trái tim của Tiêu Lỗi chỉ có Diệp Mộ Tình, vậy mà tronglời nói còn bộc lộ sự quan tâm và tình cảm như vậy, xem ra là thật sự rất thíchanh ta.
Đoạn Nhạn Linh nhậnthấy trong lời nói của Lâm Yến Vũ ẩn chứa sự không vừa lòng, giọng điệu chậmlại: "Cô Lâm, biểu đạt của tôi có thể không đủ chính xác, để cho cô hiểulầm, tôi không phải là có ý đó, thực ra thì điều tôi muốn nói ở đây là, nếu nhưcô đã biết quá khứ của anh ấy, nên hiểu cho tâm trạng của anh, không cần choanh một hi vọng ảo, đối với anh ấy như vậy là rất tàn nhẫn."
Lâm Yến Vũ cắn môidưới, trả lời sâu xa: "Tôi chưa bao giờ chủ động tìm anh ta, tôi khôngmuốn anh ta tự mua dây buộc mình, càng không muốn làm tổn thương anh ta."Đối với anh nhẫn tâm như vậy, làm cho trái tim cô rất đau, nhưng không có cáchnào, cô cũng biết, họ không có tương lai.
Đoạn Nhạn Linh thấy mitâm cô ấy nhíu lại, vẻ mặt phiền muộn ảm đạm, không giống như là đang nói dối,chợt có chút động lòng, cô ấy có phải đã yêu Tiêu Lỗi rồi không, nếu không tạisao lại có vẻ mặt như vậy, có bao nhiêu người đàn ông khi nhìn thấy vẻ mặt điềmđạm đáng yêu như vậy sẽ không bị cám dỗ, coi như Tiêu Lỗi nhất thời xem cô ấylà thế thân, một thời gian sau không thể đảm bảo rằng sẽ không thật lòng yêu côấy.
"Bạn trai TầnTuyển của cô và Tiêu Lỗi là bạn bè, mối quan hệ của hai người nếu còn tiếp tụcphát triển như vậy, khó tránh khỏi cả ba đều bị tổn thương. Cô Lâm, xin đừngtrách tôi nhiều chuyện, người ngoài cuộc thì sang còn trong cuộc thì u mê, tôihi vọng cô hãy đứng trên lập trường của Tần Tuyển và Tiêu Lỗi để suynghĩ." Đoạn Nhạn Linh chân thành nói.
Lâm Yến Vũ không nóigì, vì vậy Đoạn Nhạn Linh biết mình đã đạt được mục đích, nên cũng không nóithêm nữa, đứng dậy cáo từ. Lâm Yến Vũ đưa cô ấy ra cửa, lặng lẽ quan sát độngtác cô ấy xuống lầu.
Động tác của cô rấtthanh cao, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế của một nữ sĩ quan quân nhân oaihùng mạnh mẽ, nhưng lại không hề cứng nhắc, ngược lại thể hiện một vẻ xinh đẹpanh tuấn.
So sánh với cô ấy, mìnhcó vẻ quá nhu nhược, như thể gió thổi qua là có thể bị ngã, Lâm Yến Vũ quay trởlại phòng làm việc, cởi nhanh áo choàng, tự rót cho mình rót một tách sô cô lanóng nồng đậm, cầm chặt trong lòng bàn tay.
Tiêu Lỗi bị tâm bệnh làdo cô, muốn hoàn toàn trị tận gốc, phải khoét trái tim ra, cô cũng không muốnmột chân đạp hai thuyền, nhưng trên thực tế cô đang làm như vậy, dung túng anhtiếp cận, dung túng anh càng ngày càng không muốn xa rời cô, nhưng lại khôngthật lòng đáp lại anh.
Cô còn có trái tim haykhông? Lâm Yến Vũ tự hỏi, thực sự sợ hãi hoang mang, thậm chí có lúc cô khôngbiết tại sao mình lại muốn trở về nước, làm rối tung mọi thứ lên.
Suy nghĩ thật lâu, tráitim dần dần trở nên tê liệt, Lâm Yến Vũ rời khỏi phòng trưng bày, một mình đibộ trên đường phố mùa đông hiu quạnh của Bắc Kinh. Khắp nơi đều là lá rụng,giống như sinh mệnh con người, không biết sắp trôi dạt về phương nào, chỉ cóthể không ngừng đuổi theo hướng gió.
Gần tới giờ tan tầm,trên đường xe cộ đông đúc, Lâm Yến Vũ thất hồn lại phách đi thật lâu, cảm thấybản thân hoàn toàn xa lạ với thành phố sôi động này, tựa như một cô hồn dã quỷ,không biết đâu là kết thúc.
Lên xe taxi, người tàixế hỏi cô: "Cô gái, cô muốn đi đâu?" "Đến Bát Bảo Sơn." LâmYến Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ." Trời sắp tối rồi, còn đến Bát Bảo Sơn?"Người tài xế hơi kinh ngạc, thấy cô không trả lời, nghĩ tới chỉ cần cô thanhtoán tiền xe, bất kể muốn đi đâu cũng được. Lâm Yến Vũ nhìn thành phố lên đèn,không nói gì chỉ thở dài.
Tiêu Lỗi đến Black SwanGalley tìm Lâm Yến Vũ, được thông báo rằng cô đã sớm rời khỏi.
"Cô ấy đi đâuvậy?" Tiêu Lỗi hỏi Tuyết Nhi. Tuyết Nhi lắc đầu: "Cô Lâm đi đã hơnbốn tiếng, cũng không nói đi chỗ nào. À, hồi chiều nay có một sĩ nữ sĩ quan tìmđến cô ấy, sau khi nữ sĩ quan đó ra về, cô Lâm cũng đi ra ngoài."
Nữ sĩ quan… Không cầnphải nói, nhất định là cái cô Đoạn Nhạn Linh kia, trừ cô ta ra sẽ không cóngười nào khác, cô ta nhất định là đã nghe được gì, mới có thể đến tìm Lâm YếnVũ, Tiêu Lỗi tức giận không thôi, buồn bực ra về.
Tác giả nói ra suy nghĩcủa mình: tương tư khiến con người mau già, nên chớ có tương tư . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]