(*) chỉ tai họa khôngphải chỉ đến 1 lần mà thôi.
Vừa đúng lúc nữ nhânviên phục vụ cẩn thận bưng một thố canh đi tới, Lâm Yến Vũ định bất cứ giá nàoquay người lại, cô phục vụ không tránh kịp, thố canh bị nghiêng, nước canh văngvào tay của Lâm Yến Vũ, canh nóng tiếp xúc làn da, trên tay nhất thời đỏ mộtmảng. Lâm Yến Vũ cố nén đau nhức, hít một hơi.
Mắt thấy làn da mềm mạibị nóng tựa như pháo đỏ, tất cả cảm xúc không vui nhất thời ném ra phía sau,Tần Tuyển khẩn trương nắm lấy tay Lâm Yến Vũ lên, đau lòng hỏi: "Có đauhay không?" Lâm Yến Vũ không kịp trả lời, Tần Tuyển trách cứ nhân viênphục vụ: "Cô bị làm sao vậy, mắt để ở nơi nào?"
Nữ phục vụ đã sớm bịdọa đến choáng váng, bị anh ta khiển trách như vậy, càng thêm nói không ra lời,run run nói: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi. . . . .."
Cô biết một bàn này đềulà khách quý không đắc tội nổi, thất nghiệp là chuyện nhỏ, vạn nhất bọn họ muốnphạt cô, vậy cũng liền. . . Cô làm phục vụ viên đã hai năm ở chỗ này, đã biếtquá rõ những người có tiền bởi vì ngại phục vụ viên hậu hạ không chu toàn, màđể cho nhân viên phục vụ bị phạt quỳ, bị đánh cũng có, tóm lại đắc tội với bọnhọ, mình chịu không nổi.
Những vị khách hôm nay,nghe quản lý nói đều là cán bộ cao cấp, trong lòng cô phục vụ sợ hãi, cô từngnghe người khác nói, so với những công tử nhà giàu mới nổi thô tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nga-den/2779270/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.