Lúc hai anh em nhà họDiệp chạy tới bệnh viện, Tiêu Lỗi đã ra khỏi phòng phẫu thuật, đang ngồi trongphòng bệnh.”Tại sao anh lại thành ra như vậy? Đánh nhau với lưu manh à?” DiệpTiểu Hàng vừa bước vào cửa nhìn thấy trên tay Tiêu Lỗi quấn băng trắng, ồn àomột hồi.
Diệp Tiểu Phảng cũngđang bực bội, Tiêu Lỗi này làm sao vậy, gào rống cấp bách gọi họ tới, bản thânlại ngồi ở giường bệnh không nói lời nào. Nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Lỗi cóchút ướt át, Diệp Tiểu Phảng ngạc nhiên nói: “Tôi thấy cậu cũng chưa đến nỗinào mà, khóc cái gì?” “Xem ra là rất đau, tayrất đau.” Diệp Tiểu Hàng đứng bên cạnh cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Được rồi.” Diệp TiểuPhảng ngăn cản lời đùa giỡn của anh ta. Nhìn biểu tình của Tiêu Lỗi, khẳng địnhlà đã xảy ra chuyện rất quan trọng. Tiêu Lỗi ổn định cảm xúc, nói với họ, khôngtìm được Lâm Yến Vũ, anh tìm thế nào cũng tìm không được cô, rơi vào đường cùngđành phải đi tìm Tần Tuyển, Tần Tuyển đã giấu cô đi.
“Lại là cô ta.” DiệpTiểu Hàng nói thầm một câu, anh không có ấn tượng tốt với Lâm Yến Vũ lắm, cảmthấy cô có nhiều mưu tính, không phải một cô gái đơn giản.
Diệp Tiểu Phảng caumày: “Cô ấy là bạn gái của Tần Tuyển, chúng ta cũng không tiện đi đòi người.”Tiêu Lỗi thấy bọn họ đã hiểu lầm ý của mình, vội lên tiếng: “Tại sao hai ngườicòn chưa hiểu nữa, Yến Vũ là em gái của hai người, là con gái Diệp Hinh Nhiên -cô của hai người, bây giờ cô ấy đang mang thai con của em, Tần Tuyển đã biếtchuyện này, sẽ giết chết cô ấy.”
“Cáigì!” Hai anh em Diệp gia đồng thời trợn mắt há hốc mồm.Tiêu Lỗi kể rõ chân tướng sự việc với hai người họ, lúc này hai người họ mới cóchút hiểu được, vì sao Tiêu Lỗi vừa thấy Lâm Yến Vũ liền không bỏ xuống được.
“Em hoài nghi cha củaMộ Tình chính là Tần Hạc An.” Một câu nói long trời lở đất của Tiêu Lỗi khiếnsắc mặt của hai người còn lại đều thay đổi khiếp sợ.
Diệp Tiểu Hàng nói:“Nếu nói như vậy, xem ra cô ấy đã biết thân thế của mình từ trước, cô ấy vềnước, là để báo thù thay cho cô. Nhưng làm sao cô ấy lại biết được chứ?”
Tiêu Lỗi nói: “Cha nuôicủa Mộ Tình là bạn tốt của dì Diệp năm đó, rất có thể ông ấy biết được chúttình hình, hơn nữa lúc còn sống dì Diệp có lưu lại vài quyển nhật kí, Mộ Tìnhthường xuyên xem nhật kí này, có lẽ cô ấy đã sớm phát hiện ra điều gì, nhưnglại cố tình che giấu em.”
Diệp Tiểu Phảng suynghĩ nói: “Đừng vội, muốn biết rõ ràng chuyện này cũng không phải là không cócách. Theo anh được biết, gia đình chúng ta có ít nhất hai người biết cha củaMộ Tình là ai, một người là ông nội, một người khác là… hẳn là thím hai -Phương Nhã Huệ rồi. Thím hai là người trong gia đình có quan hệ tốt nhất vớicô, năm đó cô cùng gia đình trở mặt rời khỏi nhà, thím hai còn đi tìm cô vàilần, hy vọng cô có thể quay về nhà.”
“Mẹ em? Mẹ em biết ư?”Diệp Tiểu Hàng nghi hoặc nhìn anh họ của mình. Diệp Tiểu Phảng gật đầu: “Thímấy không biết thì chúng ta phải đi hỏi ông, dù sao, phải có người biết. Chuyệnnày có liên quan đến an nguy của Mộ Tình, bọn họ sẽ nói.”
Anh suy nghĩ, nói vớiTiêu Lỗi: “Tuổi tác của ông nội cũng đã cao, trước mắt vẫn là không nên làmkinh động đến ông cụ thì tốt hơn. Lỗi, cậu yên tâm, anh cùng Tiểu Hàng sẽ đitìm thím hai của anh, để hỏi cho rõ ràng, cậu về nhà trước đi, chờ tin tức củachúng tôi.”
Việc này không đượcchậm trễ, hai người bọn họ nói đi là đi. Tiêu Lỗi cũng không dám trì hoãn nữa,đi đến đơn vị. Nhờ các bộ phận có liên quan, để họ thông qua vệ tinh theo dõixác định vị trí di động của Lâm Yến Vũ, nhưng trước mắt kết quả mấy lần vẫngiống nhau, điện thoại của Lâm Yến Vũ đang trong khu vực bị che chắn, căn bảnkhông tra ra được phương hướng vị trí của cô.
Sau khi Tiêu Lỗi về nhà,đợi đến khi 11h, hai anh em Diệp gia mới đến. Tiêu Lỗi nghe được bảo vệ cổnghồi báo lại, tự mình xuống lầu tiếp hai người họ.
“Mẹ em nói, chính làTần Hạc An. Năm đó, ông ta đã kết hôn và có con nữa, còn dụ dỗ, lừa gạt cô củaem, còn làm cô mang thai nữa.” Diệp Tiểu Hàng tức giận nói.
Diệp Tiểu Phảng chờ emtrai nói xong, mới nói tiếp: “Việc cấp bách của chúng ta hiện tại là phải biếtbọn họ mang Mộ Tình đi đâu. Theo anh thấy, nếu Tần Hạc An biết Mộ Tình là congái ông, chắc là không đến mức gây bất lợi cho nó, dù sao cũng là máu mủ ruộtthịt, còn Tần Tuyển thì khó nói lắm, hắn hận các người.”
Tuy nói như thế, TiêuLỗi làm sao yên tâm được, con người Tần Tuyển có tính khí thế nào, thời gianqua anh đã hiểu rõ, phân tích nói: “Những nơi mà Mộ Tình có thể đến em đều đãđi tìm qua, chỗ nào cũng không có, em cũng đã đến phòng tranh tìm, nhân viêncửa hàng nói cô ấy chỉ gọi một cú điện thoại, dặn dò chút chuyện rồi không gọilại nữa. Em cũng đã tìm người theo dõi Tần Tuyển, mấy ngày nay nếu hắn khôngphải ở công ty thì trở về nhà của hắn ở Hương Sơn, mẹ hắn sống ở đó, em cảmthấy hắn sẽ không mang Mộ Tình tới đó đâu.”
Diệp Tiểu Hàng nói:“Lát nữa em sẽ nói một tiếng với Trường Nhạc, nhờ anh ta điều tra xem Tần Tuyểncó bao nhiêu chỗ ở, nếu không được nữa, chỉ có thể lục soát từng nơi.” “Cậu cảmthấy hắn ta ngốc đến nỗi mang Mộ Tình về nhà để chờ cậu đến tìm hay sao? Chắcchắn là bố trí ở bên ngoài.” Diệp Tiểu Phảng nói chen vào.
Sợ Tiêu Lỗi lo lắng,Diệp Tiểu Phảng lại nói: “Nghe cậu miêu tả, rõ ràng là Tần Hạc An biết thânphận của Mộ Tình, bằng không sẽ không đích thân đến thăm nó, theo tình hìnhnày, Tần Tuyển cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa không phải cậutừng nói, sau đó Mộ Tình lại gọi điện cho cậu, nói dối rằng nó đang ở Mỹ sao,nói như vậy tạm thời nó sẽ không bị nguy hiểm, chỉ là không muốn để cho cậubiết được hành tung của nó, sợ cậu lo lắng, đứa em gái này của anh, tâm tưkhông nhất quán.”
Tiêu Lỗi thở dài: “Emrất sợ cô ấy có tâm tư, cô ấy căn bản không phải là đối thủ của Tần Tuyển.”Diệp Tiểu Hàng nói: “Chỗ Tần Tuyển tốt nhất là để em đi nói, hắn từng gặp phảimột chút phiền toái, em đã giúp qua hắn ta một lần, hắn nợ em một ân tình.”
Ba người thảo luậntrong chốc lát, Tiêu Lỗi thấy thời gian không còn sớm nữa, tiễn anh em Diệpgia ra cửa. Nhất định là một đêm mất ngủ, Tiêu Lỗi trằn trọc không ngủ được,nhớ thương Lâm Yến Vũ và cục cưng trong bụng cô.
Tại sao không nghĩ tớichuyện cô sẽ mang thai, anh quá sơ sót, mấy ngày ở Y Xuân, căn bản không dùngbiện pháp tránh thai, anh vẫn nghĩ là thể chất của cô không dễ dàng thụ thai,bởi vậy ngay cả thuốc cũng không để cô uống, tiếp theo đó cô lại ngã bệnh, vốnkhông còn rảnh rỗi để lo lắng đến chuyện khác. Vừa nghĩ đến chuyện cô mangthai cục cưng còn bị Tần Tuyển giam giữ, trái tim anh như bị dao cắt.
Về phía Lâm Yến Vũ, cônhẩm tính, Tiêu Lỗi cũng đã trở về Bắc Kinh. Cô cần phải nghĩ ra biện pháp đemhành tung của cô nói với anh. Tần Tuyển cũng không động tay với cô nữa, nhưnggiám sát cô rất chặt chẽ, gần như hạn chế toàn bộ hành động của cô, có đôi khivào luôn trong phòng ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô suốt một hai giờ đồng hồ.
Chiều nay, Tần Tuyển điđến cửa phòng của Lâm Yến Vũ, từ cánh cửa nhìn thấy cô đang đứng ở cửa sổ, hơihơi cúi đầu, khẽ vuốt bụng, hình như đang nói chuyện với cục cưng, rực rỡ củasự thỏa mãn bản năng làm mẹ khiến cho cả người cô thoạt nhìn rất sinh động.
Lâm Yến Vũ không biếtngoài cửa có người đang rình để xem cô, lẩm bẩm: "Cục cưng, mẹ hơi khát,muốn đi pha một tách trà sữa để uống. Cha con sẽ mau chóng trở lại, mẹ nhấtđịnh phải tiếp tục chống đỡ, con cũng phải ngoan, cùng với mẹ chờ chacon." Cô lấy cái tách thường dùng, bước về phía cửa phòng.
Ngoài cửa, Tần Tuyểnsớm trốn sang một bên, nhìn cô từ trong phòng đi ra, hướng xuống nhà bếp ở dướilầu, chỉ chốc lát sau, bưng một tách trà sữa trở lại. Hắn cố ý đi qua chỗ cô,quả nhiên, cô bị hoảng sợ, tách trà sữa trong tay bị đổ ra ngoài hơn phân nửa.
"Tiểu Trương ——Tiểu Trương ——" Lâm Yến Vũ kêu nhân viên cần vụ, để cho cô ấy đến lau sànnhà. Tiểu Trương nghe tiếng gọi liền chạy đến, nhìn thấy Lâm Yến Vũ đứng mặtđối mặt với Tần Tuyển, âm thầm thè lưỡi.
Cô thực sự không rõquan hệ của hai người này, ngoài mặt thì họ giống như nước với lửa, nhưng bêntrong, Tần Tuyển đối với Lâm Yến Vũ không phải quan tâm bình thường, ăn, mặc,ở, đi lại, nhất cử nhất động, hắn đều bắt họ phải báo cáo cho hắn một cách tỉmỉ, có một lần Lâm Yến Vũ bị sốt nhẹ, trong lúc vô ý cô nhắc tới một câu vớiTần Tuyển, không đến nửa giờ Tần Tuyển đã đến biệt thự.
Lâm Yến Vũ đưa cái táchcho Tiểu Trương, dặn cô rửa sạch, xoay người trở về phòng, Tần Tuyển đi theophía sau cô, cô muốn đóng cửa để hắn bên ngoài, nhưng không thành công.
Lâm Yến Vũ ở ngủ trêngiường một lát, lo lắng bất an, lại ngồi đậy, bật tivi lên xem, chuyên mấy chụckênh cũng không có tiết mục nào hay, ngẫu nhiên chuyển tới một kênh, cũng làtin tức Tần Hạc An xuống dưới cơ sở để khảo sát, dứt khoát tắt tivi.
"Rốt cuộc là anhmuốn thế nào?" Lâm Yến Vũ nhìn Tần Tuyển, hắn ngồi trên sô pha ở trongphòng cô không chịu đi, cuối cùng cô không nhịn được bèn đặt câu hỏi. Tần Tuyểnxem xét cô, kỳ lạ: "Tôi xem cô có thể chống đỡ được bao lâu."
"Anh có thời giannhư vậy, chi bằng đến thăm người mẹ điên của anh đi, để tránh cho bà ta trởchứng ra ngoài quấy phá." Lâm Yến Vũ cố tình chọc giận hắn. Cô biết, tiếptục như vậy cũng không phải là biện pháp, phải tăng cường mâu thuẫn gay gắt,sau đó mới có thể hóa giải được.
"Chuyện của mẹ tôikhông cần cô quan tâm, không phải mỗi ngày cô đều mong chờ bà chết sớm một chútsao, mẹ kiếp đừng có ở đó mèo khóc chuột giả từ bi." Tần Tuyển ôm cánhtay, nhìn Lâm Yến Vũ như nhìn một thằng hề, muốn nhìn một chút xem cô còn cóthể giở ra những thủ đoạn gì.
Lâm Yến Vũ và hắn nhìnnhau trong chốc lát: "Người đang làm trời đang nhìn, bất luận kẻ nào cũngphải trả giá cho hành vi do chính mình gây ra. Mẹ tôi can dự vào cuộc hôn nhâncủa cha mẹ anh là bà ấy không đúng, cho nên bà ấy phải chịu đựng nỗi khổ chiacách với người mình yêu suốt 20 năm, nhưng bất cứ ai cũng không có quyền cướpđoạt tính mạng của bà, ngày hôm này sở dĩ Trữ Sương Khiết phải chịu như vậy,chính là báo ứng của bà ta. Anh có thể lấy tôi ra để trút giận, thậm chí giếttôi, cũng không thay đổi được sự thật này!"
Lời nói của cô mạnh mẽ.Tần Tuyển trừng mắt nhìn cô không nói được một lời, càng không thể phủ nhận,trước kia bản thân đã xem thường cô. Cô không chỉ có suy nghĩ rõ ràng, hơn nữacòn có ý chí kiên định.
Lâm Yến Vũ không để ýtới hắn, bắt đầu dùng điểm tâm ngọt và trà chiều mà nhân viên cần vụ đưa tới,cô càng ngày càng mập lên, càng ngày càng lười biếng hơn, mỗi ngày không phảiăn thì là ngủ, không chỉ có ăn nhiều hơn, còn thay đổi đủ loại thức ăn đa dạng,đầu bếp ở biệt thự theo cô mà thảo ra thực đơn, chuẩn bị cho cô các loại điểmtâm cùng quà vặt, cô muốn vỗ béo bản thân cho mập mạp lên, sinh một cục cưngkhỏe mạnh.
"Làm thế nào mà côbiết được sự thật?" Tần Tuyển hỏi Lâm Yến Vũ. Mấy ngày nay anh dành thờigian để điều tra, lại không hiểu tại sao Lâm Yến Vũ có thể biết được.
"Nếu muốn ngườikhác không biết, trừ phi mình đừng làm." Lâm Yến Vũ không thèm ngẩng đầulên, ăn một miếng bánh ga-tô nhân thơm."Cô ở cùng một chỗ với tôi, là đểbáo thù? Cho dù cô phải gánh chịu hậu quả?" Tần Tuyển lại hỏi. Lâm Yến Vũkhông trả lời, lấy khăn tay lau miệng, chuẩn bị ăn một miếng bánh trà xanhkhác.
Tần Tuyển bước đến, nắmlấy cổ tay của cô, dùng sức siết chặt: "Trảlời tôi!" "Vậy anh trả lời cho tôi trước, có đúng làanh không yêu tôi không? Anh nói cho tôi biết, tôi sẽ trả lời anh." LâmYến Vũ rất giảo hoạt, cô hỏi một vấn đề mà Tần Tuyển không thể trả lời. Vấn đềnày thực sự trí mạng, hiện nay chính là mấu chốt trong mối quan hệ của haingười họ.
Lâm Yến Vũ rất thậntrọng, cô biết Tần Tuyển thích cô, thậm chí có thể nói là yêu cô. Quả nhiên côvừa hỏi như vậy, sắc mặt Tần Tuyển có một tia biến hóa không dễ phát hiện ra,nhưng mà dù cho hắn che giấu tốt cỡ nào, cũng không thoát khỏi cặp mắt giỏiquan sát của Lâm Yến Vũ.
"Cô cho rằng cô làai!" Tần Tuyển khinh thường hừ một tiếng. "Tôi không chorằng..." Lâm Yến Vũ vừa mới nóivài tiếng, liền bị sặc, đồ ăn trong miệng thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, hokhan hồi lâu cũng không ngừng.
Tần Tuyển theo bản năngvỗ nhẹ phía sau lưng cô, động tác ôn nhu cẩn thận, người khác không biết khibắt gặp sẽ cảm thấy hình ảnh này rất ấm áp, như người chồng che chở cho ngườivợ đang mang thai. Nhưng chỉ có chính họ mới biết, sự ám muội của họ trong lúcđó thực đáng ghê tởm.
Lâm Yến Vũ ngừng hokhan, ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển, ánh mắt kia làm người khác phát lạnh, giống nhưthoáng một cái là có thể nhìn thấu tâm sự của người khác.
Tần Tuyển buông tay ra,không nói gì mà rời đi. Lâm Yến Vũ thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ cần nhìnthấy Tần Tuyển, lúc nào cũng đều khẩn trương, sợ hắn bất lợi với cục cưng trongbụng cô, cục cưng là vận mệnh của cô, cô không thể mất đi đứa bé này.
Sáng nay, khi Tần Tuyểnbước vào phòng ăn, thấy Lâm Yến Vũ đang ngồi ở bàn ăn vịt nướng. Bánh bao trắng(lạt) bọc hành, tương ngọt cùng với hương thơm của da thịt vịt nướng giòn tan,trên miệng cô ăn dính toàn là tương.
"Ngồi xuống ănchút cháo đi, hầm với vịt đó, đặc biệt bổ dưỡng, có thể trị được khuôn mặt nhịngũ bát vạn* của anh." Lâm Yến Vũ liếc Tần Tuyển một cái,chủ động chào hỏi với hắn.
(*) Nhịngũ bát vạn: là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bátvạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tựđắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn vậy.
Tần Tuyển tức giận đếnthở hốc vì kinh ngạc, hắn hoàn toàn không hiểu cô gái này, tại sao còn có thểnuốt trôi được. Cô không biết tình cảnh hiện giờ của mình là gì sao, hay là, côlại có chủ ý quỷ quái gì khác?
Ngoài miệng thì ăn nóihung hăng, trong lòng hắn trước sau lại không nhẫn tâm độc ác với cô, luyếntiếc, chính là như vậy, hận chính mình vô dụng, hận chính mình ti tiện, nhưnghận như thế nào, vẫn không thể không thừa nhận, đối với cô thực sự luyến tiếc.
Hắn yêu cô, cho tới bâygiờ tình yêu không phải muốn yêu là yêu, muốn không yêu thì sẽ không yêu nữa,tình yêu chính là không tự chủ được, mặc dù đã biết dự tính lúc đầu của cô,biết được sự phản bội của cô, trong lòng hắn rất đau, nhưng tình cảm của hắnvẫn còn sót lại ở tận đáy lòng.
Hắn cũng biết, Lâm YếnVũ chỉ ngụy trang được vẻ bên ngoài, nội tâm cô cũng không vui vẻ gì, cô chỉ vìđứa nhỏ, cố chống đỡ, không để cho bản thân ngã xuống, có vài lần, hắn thừa dịpcô đang ngủ vào phòng nhìn cô, nghe thấy cô ở trong mộng gọi mẹ gọi Tiêu Lỗi,trên mặt đều là nước mắt.
Trong tận sâu thẩm tâmhồn, hai người họ đều là những đưa trẻ bơ vơ, sự đồng cảm này khiến cho họkhông thể coi thường sự tồn tại của đối phương. Nhưng xem ra, cô may mắn hơnhắn, ít nhất cô còn có một người yêu thương cô chân thành, cô cùng với người đósống chết có nhau.
Tần Tuyển chậm rãi ăncháo, nhìn thấy Lâm Yến Vũ một hơi ăn hết 6 miếng bánh kem, ngăn cản cô ănmiếng thứ 7: "Ăn nhiều như vậy không sợ no chết hay sao, bác sĩ nào nóiphụ nữ mang thai có thể rượu chè ăn uống quá độ như vậy. Ăn đi ăn đi, ăn cho nochết luôn đi." Lâm Yến Vũ không để ý đến lời nói của hắn, ăn luôn miếngthứ bảy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]