Chương trước
Chương sau
Buổi tối, Tiêu Lỗi láixe đưa Lâm Yến Vũ về Diệp gia. Trong xe hơi nóng, Tiêu Lỗi kéo mở nút cổ áo ra,Lâm Yến Vũ chú ý tới chi tiết này, dựa sát vào: "Nóng à? Anh cũng không cóuống rượu mà."

"Còn không phảitại em sao, múc cho anh uống liền mấy chén canh đuôi bò hải sâm thập toàn đạibổ, bây giờ thì phát huy tác dụng rồi." Tiêu Lỗi nói đùa. Mặt mày Lâm YếnVũ hớn hở, ôm thắt lưng anh: "Em thấy anh cả ngày bận rộn chuyện hôn lễ,bồi bổ sức khỏe cho anh không tốt sao?"

Tiêu Lỗi nhìn vẻ mặt cóchút hả hê của cô, trong lòng nhủ thầm nếu không phải cô đang mang cục cưng,nhất định từ trên người cô mà đòi lại hết, cẩn thận đẩy ra cô: "Ngồi đanghoàng chút đi, như vậy sẽ không an toàn." Lâm Yến Vũ ngồi lại, hai mắt đảoquanh, lại nói: "Chú Lâm nhìn qua còn rất trẻ ha?" Tiêu Lỗi ừ mộttiếng.

Lâm Yến Vũ lại nói:"Anh suy nghĩ lệch lạc." "Anh không có." Giọng điệu này củaanh có vị chua, Lâm Yến Vũ vừa nghe chợt hiểu ra ."Không có mới lạ."Ngón tay Lâm Yến Vũ chỉ vào đầu của Tiêu Lỗi, Tiêu Lỗi không lên tiếng.

Lâm Yến Vũ mới nóitiếp: "Từ nhỏ đến lớn, chú Lâm vẫn luôn chăm sóc em và mẹ, ở trong lòng emchú ấy chính là cha em, em thương chú kính trọng chú, đối với chú thân thiếtmột chút cũng là chuyện nên làm, một mình chú lẻ loi hiu quạnh ở nước ngoài, kỳthật cũng rất đáng thương. Lúc trước chú rất không tán thành việc em về nước,nhưng em không thể không trở về."

"Em thương chú?" Tiêu Lỗi bất mãn nói thầm. Khóe miệng Lâm Yến Vũ nhếch lên: "Đúngvậy, chú ấy là cha em, em không thể thương chú ấy sao? Lòng độ lượng của anhnhỏ như vậy à?" Tiêu Lỗi nhìn cô: "Em chính là ỷ lại vào chúấy."

Lâm Yến Vũ nói:"Em cảm thấy rất áy náy, cũng rất đau lòng, bởi vì sự cố chấp của mẹ, làmlỡ hết cả đời chú ấy, nếu không, với tuổi này của chú, đã có thể ẵm cháu rồi."

"Yến Vũ, em đừngbăn khoăn quá nhiều, anh và cha em đều không hy vọng thấy em như vậy."Giọng điệu của Tiêu Lỗi chậm lại. Lâm Yến Vũ gật đầu: "Sau này em chỉchuyên tâm nuôi dưỡng cục cưng." Tiêu Lỗi gật đầu, trong lòng lại luônnặng nề.

Lúc đèn đỏ, Lâm Yến Vũđặt bàn tay lên tay anh: "Anh muốn em đừng có tâm sự quá nặng, tại sao bảnthân anh lại có ngổn ngang tâm sự vậy, hay là anh không muốn kết hôn vớiem?" "Em nghĩ đi đâu vậy, làm sao anh có thể không muốn kết hôn vớiem chứ." Tiêu Lỗi vẫn nắm vô-lăng, nhìn thấy đèn đỏ chuyển thành đèn xanh,giẫm chân ga.

"Vậy anh nói choem biết, anh suy nghĩ gì vậy?" Lâm Yến Vũ biết chắc chắn là anh có tâm sự.Tiêu Lỗi suy nghĩ, quyết định nói với cô: "Tần Hạc An chào hỏi cha anh,nói muốn đến tham dự hôn lễ của chúng ta, cha anh còn chưa trả lời ông ấy, suycho cùng hai gia đình đều là người trong nhà cả."

"Tại sao ông talại nhiều chuyện như vậy, đem tai họa đến cho mẹ em xong rồi còn chưa đủ, lạicòn muốn phá hoại em, em chỉ mong cách ông ta xa ra một chút. Ông ngoại em cũngrất chán ghét ông ta, em nghe người khác nói, có một năm tết âm lịch họp mặt đểchúc tết, bởi vì Tần Hạc An muốn tham gia, ông ngoại em liền không đi."Lâm Yến Vũ phiền chán.

"Cha anh nói, ôngta rất muốn nhận lại em, dù sao con gái xuất giá chuyện đại sự như vậy, làm chamẹ ai lại không muốn tận mắt chứng kiến." Tiêu Lỗi nghĩ sự việc này cũngrất đau đầu, theo tâm tư của anh, cũng không muốn Tần Hạc An ra mặt, nhưng vềphía ba anh, muốn từ chối đối phương phải có một lý do chính đáng.

Lâm Yến Vũ hừ mộttiếng: "Hai người có thể nói với ông ta, ông ngoại em không muốn thấy ôngta, tuy chức quan của ông ta lớn, ở trước mặt ông ngoại em, cũng chỉ là một vãnbối thôi." Tiêu Lỗi nhướn mày: "Em cảm thấy cha anh có thể nói như vậyvới ông ấy sao! Đây đều là em nói lúc tức giận."

"Vậy anh nói xemnên làm cái gì bây giờ?" Lâm Yến Vũ nghiêng đầu hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗinói: "Để cho ông ấy tham dự, nhưng chỉ có thể lấy thân phận là khách mời,đến lúc đó hôn lễ vẫn là cha anh cùng chú Lâm hai bên làm chủ trì, ông ngoại emlàm người chứng hôn."

"Chủ ý này của anhkhông được, anh để cho ông ta đến tham dự, lại tìm chú Lâm làm đại diện nhàgái, điều này không phải cố tình không cho ông ta thể diện hay sao, ông ta sẽhận chú Lâm chết mất." Lâm Yến Vũ cảm thấy chủ ý này của Tiêu Lỗi thực sựrất tệ.

Tiêu Lỗi ngẫm lại cảmthấy lời cô nói cũng không phải không có đạo lý, phiền não càng sâu, Lâm Yến Vũnói: "Hay là như vậy đi, khi hôn lễ, nếu có phát biểu gì, sẽ để cho chaTiêu lên làm chủ trì, chú Lâm sẽ không đọc diễn văn, bởi vậy, Tần Hạc An cũngkhông thể làm gì, chờ đến khi hôn lễ của chúng ta kết thúc, ông ta cũng khôngthể tìm lý do khác để gặp em, em cũng sẽ không gặp ông ta nữa."

"Được rồi, trướctiên cứ làm như vậy đi." Tiêu Lỗi đồng ý, trong lúc nhất thời anh cũngkhông có biện pháp nào tốt hơn. Lâm Yến Vũ có thể không thừa nhận Tần Hạc An,có thể tùy tiện với ông ta, suy cho cùng cũng là hai cha con, trong lòng TầnHạc An lại không thoải mái, sốt ruột với con gái yêu cũng sẽ không so đo với cô,Nhà họ Tiêu lại không tiện lạnh nhạt với ông ta, dù sao cũng là thông gia.

"Con người Tần HạcAn bụng dạ nham hiểm, còn tệ hơn cả Trữ Sương Khiết, tuy rằng thời gian em tiếpxúc với bọn họ không lâu, nhưng em có thể cảm giác được, nhiều như vậy năm ôngta luôn luôn tra tấn tinh thần của bà ấy, Trữ Sương Khiết bây giờ giống nhưngười đần độn. Anh lúc nào cũng trách em không chịu nói hết toàn bộ với anh,nhưng nếu em nói ra, chẳng lẽ trong lòng anh không có gánh nặng sao?" LâmYến Vũ đem ý tưởng trong lòng của chính mình nói rõ với Tiêu Lỗi.

"Em..." TiêuLỗi hầu như không thể tin được, Lâm Yến Vũ lại có thể nói ra chuyện này mộtcách bình tĩnh như thế. Dù sao Tần Hạc An cũng là cha đẻ của cô, làm sao cô cóthể bình tĩnh làm người khác sợ đến như thế.

Lâm Yến Vũ thở dài:"Em muốn sống thật tốt, nhất định phải kiên cường đứng lên, quên đi mộtvài thứ. Em vẫn thường nói với anh, Diệp Mộ Tình đã chết từ lâu, sự thật là nhưvậy, em của trước kia đã sớm không còn tồn tại nữa." Cô nhắm mắt một lát,âm thầm gạt nước mắt đang trào ra từ đáy mắt.

Tiêu Lỗi nghe xong lờinày, trong lòng không rõ có tư vị gì, cô từ một cô gái nhỏ thuần khiết đangyêu, hôm nay biến thành một người phụ nữ trưởng thành lý trí, anh hiểu rõ cáiloại lột xác đau đớn này, giống như con bướm phá kén để sống lại, chỉ một sơsẩy, liền có thể muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

"Sau này em chỉsống vì anh và cục cưng, hai người là tất cả của em, vì hai người, cái gì emcũng có thể buông bỏ, cái gì em cũng có thể không cần." Lâm Yến Vũ nhìnTiêu Lỗi, nhẹ nhàng đặt tay trên đùi anh. Tiêu Lỗi cầm tay cô lên hôn, sinhmệnh của họ từ nay về sau sẽ tiếp nối ở cùng một chỗ, tâm đầu ý hợp, cho dù làai cũng không thể tách họ ra được.

Dưới lầu đại viện củaDiệp gia, Tiêu Lỗi mở cửa xe, dìu Lâm Yến Vũ bước từ trên xe xuốngdưới."Đi lên ngồi một lát?" Lâm Yến Vũ hỏi. Tiêu Lỗi lắc đầu:"Thôi, em nghỉ ngơi đi."

Lâm Yến Vũ vừa muốn đi,thấy chăm chú quan sát bụng của mình, hiểu rõ tâm trạng đó, nắm tay anh đặt lênbụng: "Còn có mấy tháng nữa, anh sẽ được nhìn thấy chúng.""Ừ." Tay Tiêu Lỗi khẽ vuốt ve bụng cô.

"Được làm cha, cóphải anh rất mong chờ hay không?" Lâm Yến Vũ cười khanh khách. Tiêu Lỗilại gật đầu, càng ngày càng cảm giác tình thương của cha từ tận đáy lòng nhènhẹ thẩm thấu ra bên ngoài: "Nôn nóng muốn xem mặt bọn chúng." LâmYến Vũ khẽ vuốt cổ anh, nhẹ nhàng hôn anh: "Đợi đến khi bọn chúng ra đời,anh phải giúp đỡ nhé." Tiêu Lỗi cười ha ha.

Việc tiến hành sắp xếpcác hạng mục trong hôn lễ đều rất thuận lợi, sau khi báo cáo kết hôn của TiêuLỗi được phê duyệt xong, cùng với Lâm Yến Vũ chọn một ngày lành đến Cục DânChính để đăng kí kết hôn.

"Oa, cái bụng này,chắc cũng được 5-6 tháng rồi." Nhân viên công tác ở Cục Dân Chính nhìn đếncái bụng của Lâm Yến Vũ, đoán được đây chắc là một đôi phụng tử thành hôn.

Lâm Yến Vũ cười nói:"Là song thai, vừa mới được 19 tuần." "Trông cũng giống thật,cái bụng to hơn so với người bình thường." Nhân viên công tác đóng con dấumàu đỏ lên giấy chứng nhận kết hôn. Lâm Yến Vũ tiếp nhận giấy kết hôn từ trongtay cô, đưa cho Tiêu Lỗi nhìn xem, đôi vợ chồng son ôm nhau rất hạnh phúc.

"Tuần sau chúng tađãi tiệc cưới, hôm nay nên bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, căn nhà trước kia của emcòn có cái gì muốn thu dọn không?" Tiêu Lỗi dìu Lâm Yến Vũ xuống thanglầu. Lâm Yến Vũ nói: "Ở nhà đó còn có trang sức quý giá, có một số là divật của mẹ em, tốt nhất là anh dẫn em đến đó lấy." Tiêu Lỗi gật đầu.

Gần Cục Dân Chính cómột cửa hàng áo cưới, Lâm Yến Vũ đứng nhìn trong chốc lát: "Em muốn mặc áocưới." Tiêu Lỗi nói: "Sau này hãy mặc, chờ em sinh cục cưng xongđã."

"Lỗi à, nhẫn kếthôn anh mua cho em đâu?" Lâm Yến Vũ đột nhiên hỏi. Tiêu Lỗi cười: "Đãsớm mua rồi, để ở ngăn kéo trong phòng anh." "Anh dẫn em đi xemđi." "Được."

Nhẫn kim cương vô cùngxinh đẹp, chính giữa có một viên kim cương xanh thâm thúy khoảng 4 cara, viềnxung quanh là một vòng kim cương trắng chói mắt, rạng ngời rực rỡ, đeo lên ngóntay thon thả của Lâm Yến Vũ hệt như một ngọn lửa màu xanh.

"Em rất thíchchiếc nhẫn này, cám ơn chồng yêu." Lâm Yến Vũ nhìn tỉ mỉ xung quanh chiếcnhẫn trên tay, cảm thấy rất hài lòng. Tiêu Lỗi nghe cô gọi chồng yêu, tronglòng cũng thật cao hứng, ôm lấy thắt lưng của cô: "Vợ mập ơi, bây giờ eocủa em lớn đến nỗi anh cũng ôm không hết." "Ngốc, anh có thể ôm em từphía sau mà." Lâm Yến Vũ cười duyên, nhìn chiếc nhẫn trên tay quyến luyếnkhông rời.

"Đến đây, hôn anhmột cái nào." Tiêu Lỗi đừa cái đầu kề sát vào cô. Lâm Yến Vũ ngoan ngoãnhôn lên mặt anh, hai người thật cẩn thận ôm nhau, ngọt ngào không thôi.

Ngày hai người họ kếthôn, dinh thự khách sạn giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng, hai nhà Tiêu-Diệp bao toàn bộ phòng đãi tiệc, tuy rằng chỉ mời bạn bè thân thích của hainhà, nhưng tiệc cưới được tôt chức cũng khá có phong thái.

Diệp Tiểu Khả làm phùdâu cho Lâm Yến Vũ, hai người bằng tuổi, trước đó cũng chưa từng gặp mặt nhau,nhưng bởi vì đều đã từng sinh sống ở Anh, hai chị em vừa gặp đã thân.

Sau khi tiệc cưới chínhthức mở màn, các hạng mục nghi thức được tiến hành rất thuận lợi, Diệp Nhất Dânvới tư cách là người chứng hôn được cháu trai Diệp Tiểu Hàng dìu lên đài đọclời chào mừng, sau đó Tiêu Tử Hoa lại đại diện chủ trì hai bên nói vài câu.

Dưới khán đài, bạn bèthân thích của hai nhà Tiêu- Diệp đều đến đông đủ, các cậu ở Mỹ và Đức, các dìcủa Lâm Yến Vũ cũng đều dẫn theo con cái trở về nước, các trưởng bối ngồi haibàn, nhóm vãn bối ngồi ở mấy bàn còn lại.

Diệp Tiểu Phảng cùng emtrai anh Diệp Tiểu Hiền ngồi cùng nhau, Diệp Tiểu Hiền đánh giá Lâm Yến Vũ trênđài, cười nói: "Tiểu Khả của chúng ta cũng được coi như là một mỹ nữ,nhưng tại sao đem so với Yến Vũ thì không bằng nhỉ?"

"Ai nói, anh cảmthấy Tiểu Khả xinh đẹp hơn." Diệp Tiểu Hàng lại không đồng ý với lời nóicủa em họ anh. Diệp Tiểu Hiền liếc anh ta một cái: "Anh nhìn ai cũng khôngxinh đẹp bằng Tiểu Khả."

"Các anh, các anhlại nói mấy cái chuyện nhàm chán nữa rồi, vừa nhìn thấy con gái thì đánh giáxinh đẹp hay không xinh đẹp, chi bằng lát nữa đi chơi mạt chược đi?" Mộtcô gái cao gầy xen vào một câu. Cô là con gái của cậu tư Diệp gia- Diệp TrácNhiên nhận nuôi ở Mỹ, có quan hệ rất tốt với trên dưới Diệp gia.

"Chơi mạt chược à,anh thích nhất." Diệp Tiểu Hàng hưởng ứng đầu tiên. Cô gái mỉm cười, chếnhạo: "Không cần phải đi xin phép Trình Dục à?" Diệp Tiểu Hàng khinhthường: "Anh mà phải xin phép cô ấy? Anh muốn làm gì thì làm cái đó, saophải cần quan tâm đến cô ấy?" Cô gái bĩu môi, nhìn thấy Diệp Tiểu Hiềnnháy mắt nhìn mình, cũng nháy mắt nhìn lại anh ta.

"Hai ngươi làm gìvậy, nháy mắt ra hiệu." Chu Tiều Tiều chú ý tới động tác nhỏ của hai ngườihọ trong lúc đó, cười quỷ dị."Chậc, người ngoài cuộc ăn cơm hớt, người mộtnhà chúng ta nói chuyện, cậu với người này liên kết gây hỗn loạn gì đó."Diệp Tiểu Hiền cười chế nhạo anh ta.

Chu Tiều Tiều cũngcười: "Cậu đem những lời này nói lại một lần cho Tiểu Khả nghe, xem cô ấyđứng về phía cậu hay vẫn là đứng về phía tôi." Diệp Tiểu Hiền vừa định lêntiếng, Chu Tiều Tiều nháy mắt với anh, ý bảo anh nhìn xem, Lâm Yến Vũ và TiêuLỗi đến ngồi xuống bàn của Tần Hạc An kính rượu.

Không khí có chút khẩntrương, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, nội tâm Tần Hạc An kích động và khẩntrương không thua gì những người xung quanh khác. Lúc cô dâu mới bước đến, ôngtheo bản năng đứng lên.

"Bác Tần, hoannghênh bác đến tham gia hôn lễ của tôi và Tiêu Lỗi." Lâm Yến Vũ không kiêungạo không siểm nịnh chủ động kính rượu ông ta. Tuy gần trong gang tấc nhưngTần Hạc An cũng không thể nhận con gái, trong lòng thống khổ, nhưng lại khôngthể biểu hiện kích động ra ngoài, lạnh nhạt cười: "Chúc mừng các cháu:Trăm năm hảo hợp, Loan Phượng hòa minh (trăm năm hạnh phúc, vợ chồng hòathuận)... Sống thật tốt."

Nâng ly rượu lên, uốngmột hơi cạn sạch, Lâm Yến Vũ và Tiêu Lỗi lại đi kính người khác. Trong lòng mọingười ở đây bao gồm cả Tiêu Lỗi, nội tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đi đến trước mặt Lâm LệSinh, Lâm Yến Vũ hơi mỉm cười: "Cha..." Chỉ nói chữ này với ông, LâmLệ Sinh xúc động khác thường, khóe mắt lại có chút ướt át, tâm tình này khôngcó bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả được, là đau khổ, là chua xót, cũng làmột loại ngọt ngào không nói nên lời.

Tiêu Lỗi theo bản năngnhìn qua Tần Hạc An, đã thấy vẻ mặt mất hứng của ông ta, như là trong nháy mắtgià đi rất nhiều, trong lòng thầm than. Chúng kiến con gái của chính mình lúcxuất giá gọi người khác là cha, loại tâm tình này có bao nhiêu chua xót có lẽchỉ có chính ông ta mới có thể lĩnh hội được, nhưng mà Tiêu Lỗi cũng không cóđồng tình bao nhiêu với ông, quả đắng này là chính ông ta tạo thành.

Lâm Yến Vũ mang thainặng nề nên cảm thấy rất mệt nhọc, Tiêu Lỗi chỉ dẫn cô kính rượu hai bàn liềndặn dò cô trở về phòng ngồi nghỉ ngơi một lát."Em không sao, có thể kiêntrì." Lâm Yến Vũ không muốn anh một mình đơn độc, bất luận thế nào cũng làhôn lễ của chính mình, không có cô dâu, chỉ có một mình chú rể đi kính rượu,như thế nào cũng đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Không việc gì, emđi nghỉ ngơi đi, đều là thân thích trong nhà, không cần chú ý như vậy. TiểuKhả, em đưa Yến Vũ về phòng nghỉ đi." Tiêu Lỗi nói sao cũng không chịu đểcho cô tiếp tục đi kính rượu nữa, nháy mắt ra hiệu với Diệp Tiểu Khả. Diệp TiểuKhả hiểu ý, dìu cánh tay Lâm Yến Vũ.

"Em rể này của chịcũng thương em thật." Diệp Tiểu Khả nhoẻn miệng cười. Lâm Yến Vũ hếch mũi:"Chu Tiều Tiều không thương chị sao? Ngày hôm qua anh ấy vừa về Bắc Kinhliền đi tìm chị." "Nếu anh ấy thực sự thương chị, không nên ở lại HuệChâu, nên trở về Bắc Kinh mới đúng." Diệp Tiểu Khả bất mãn chu môi.

Khi nói chuyện, DiệpTiểu Khả vô ý quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Chu Tiều Tiều, anh vẫy côlại."Yến Vũ, chị đi qua đó một chút, lát nữa sẽ trở lại giúp đỡ em."Diệp Tiểu Khả nói với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ biết cô nhớ thương bạn trai, ừ mộttiếng.

Phòng nghỉ rất lớn, cómột bàn trang điểm để cô dâu có thể nhìn vào gương trang điểm lại. Lâm Yến Vũ tháogiày, đặt chân lên trên ghế sô pha, đứng cả ngày, cô đã sớm mệt mỏi.

Trên sô pha có sẵn mộtmiếng bánh dâu tây, nhất định là bánh cưới vừa rồi đã cắt trong hôn lễ, TiêuLỗi để cho người ta đưa vào, để lúc rãnh rỗi cô có thể ăn một miếng. Anh suynghĩ luôn rất chu đáo, biết cô cố gắng đi kính rượu, nhất định không có thờigian ngồi xuống ăn cái gì.

Bánh cưới của chínhmình, hương vị khi ăn vào đúng là có khác, tay của Lâm Yến Vũ lấy điện thoạimang theo bên người ra, xoay ống kính tự chụp mình một cái. Cô mặc lễ phục cướitruyền thống màu đỏ, tuy rằng hơi mập mạp, nhưng thoạt nhìn cũng rất được.

Đang muốn thể hiện mộtbiểu cảm buồn cười, nháy mắt biểu tình của cô lại ngưng đọng. Trong gương hóatrang ở đối diện, cô nhìn thấy Tần Tuyển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.