Trương Cảnh Bách tỉnh dậy trên chiếc giường ấm áp, anh bị ánh sáng bên ngoài làm cho loá mắt. Anh quay sang muốn ôm lấy Hồ Tịnh Nghi nhưng bên giường đã không còn ai. Trương Cảnh Bách bật dậy, nhìn thấy trong phòng tắm không bật đèn định đi tìm cô thì Hồ Tịnh Nghi bên ngoài bước vào.
Hồ Tịnh Nghi xuất hiện, mái tóc ẩm ướt rũ xuống vai, trên gương mặt vẫn còn dấu vết của giấc ngủ nhưng ánh mắt lại rạng rỡ. Cô mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, đôi chân trần nhẹ nhàng bước vào phòng.
“Anh đã dậy rồi sao?” Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mát.
“Em đi đâu vậy?” Trương Cảnh Bách không thể không hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng lẫn ngạc nhiên.
“Em chỉ ra ngoài một chút thôi,” Hồ Tịnh Nghi trả lời, khẽ nhún vai, giọng nói tỏ ra tự nhiên, nhưng Trương Cảnh Bách có thể cảm nhận được sự ngại ngùng trong đôi mắt cô.
“Có chuyện gì không?” Anh hỏi, không rời mắt khỏi gương mặt cô, muốn tìm hiểu nguyên do.
“Không có gì đâu, cô lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi dường như chưa đủ để xua tan bầu không khí căng thẳng.
“Chỉ là... em muốn hít thở không khí trong lành một chút.”
“Vậy em có muốn cùng anh ăn sáng không?” Trương Cảnh Bách mời, ý muốn giữ cô gần bên mình.
“Muốn”cô đáp, gương mặt hiện lên vẻ hứng khởi.
“ Vậy đợi anh một lát”
Họ cùng nhau ra khỏi phòng, Hồ Tịnh Nghi đi trước, còn Trương Cảnh Bách thì lặng lẽ theo sau, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nga-den-thien-nga-trang/3651067/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.