Chương trước
Chương sau
Trong bệnh viện, căn phòng bệnh tối om chỉ có tiếng “ bíp, bíp” của máy monitor. Trình Vĩ Phong đang ngồi trên ghế sofa, anh chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi. Tóc tại thì rũ rượi, quần áo sộc sệch. Cô gái đang nằm trên giường đột nhiên có cử động rồi sau đó mở mắt.

Trương Tĩnh Hương đảo mắt nhìn xung quanh, đầu cô khá đau. Cô nhìn thấy Trình Vĩ Phong đang ngồi tựa lưng trên sofa.

-“ Vĩ Phong. cổ họng cô khô rang, dùng hết sức gọi tên anh nhưng vì quá nhỏ nên anh không nghe.

Nhìn đống dây nhợ đang được gắn trên tay mình cô từ từ nhớ lại tại sao mình lại ở bệnh viện lúc này.

-“ Vĩ Phong”

Trình Vĩ Phong bừng tỉnh, nhìn thấy Trương Tĩnh Hương đang nằm trên giường mĩm cười nhìn anh, lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc khó tả thành lời.

-“ Anh...anh đây”Anh lao đến ôm lấy cô

-“ Ui ya, nhẹ thôi. Đau quá”

-“ Em tỉnh rồi, may quá. Giọng anh dần lạc đi nhưng trên khuông mặt đã nỡ nụ cười từ kaau chưa thấy.

-“ Ừm, tỉnh rồi”

Lam Phương Dung nghe tiếng động cũng chạy vào, bà kinh ngạc nhìn thấy con gái mình đã tỉnh.

-“ Tĩnh Hương”

-“ Mẹ...gọi bác sĩ đến đi. Đầu con đau quá”

Tại căn Penthouse ở trung tâm thủ đô Washington, Mạc Yến Hoan đang ngồi bắt chéo chân trên sofa. Cô ta đã tìm thấy thông tin về cô gái lúc sáng.

-“ Hồ Tịnh Nghi, năm nay 26 tuổi, là một vũ công ballet không mấy nổi tiếng ở trong nước... kết hôn với... Trương Cảnh Bách?!!”

Mạc Yến Hoan cảm thấy như bản thân đang hoa mắt, đã khá lâu rồi cô chưa nghe đến cái tên “ Trương Cảnh Bách”. Họ từng gặp nhau lúc nhỏ vì Mạc Quang Huy và Trương Hải Minh là bạn. Cô rất ấn tượng với anh thẩm chí còn gọi anh là anh trai nữa, thế mà giờ anh đã có vợ sao?

Cô quay qua nhìn trợ lý



-“ Cưới lúc nào thế?”

-“ Chỉ là kết hôn trên giấy tờ thôi thưa tiểu thư, chưa tổ chức đám cưới”

Mạc Yến Hoan vứt đống tài liệu qua một bên rồi ngã lưng ra sofa.

-“ Chưa có đám cưới thì cho dù danh có chính thì ngôn cũng không thuận. Cô ta định làm lọ lem sao?”

-“ Phải rồi tiểu thư, mẹ của cô gái họ Hồ này vừa qua đời vào tháng trước”

Mạc Yến Hoan bật cười, cô ta rất thích thú với Hồ Tịnh Nghi. Mạc Yến Hoan nhếch môi cười mỉa mai, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh. Cô ngả người sâu hơn vào chiếc sofa, bàn tay vô thức lướt nhẹ qua lớp đệm da cao cấp.

-“Lọ lem...Xem ra cô ta cũng không tầm thường đâu. Nhưng làm vợ Trương Cảnh Bách à? Cô ta nghĩ mình có thể dễ dàng bước vào thế giới này sao?”

Mạc Yến Hoan cười khẩy, giọng nói pha chút khinh bỉ.

Trợ lý đứng bên cạnh vẫn im lặng, không dám lên tiếng. Mạc Yến Hoan đã quá quen thuộc với những kiểu phụ nữ cố gắng trèo cao, nhưng cô không nghĩ rằng Trương Cảnh Bách, người đàn ông mà cô từng ngưỡng mộ từ bé, lại có thể kết hôn với một người như Hồ Tịnh Nghi.

-“Chỉ cần tôi muốn, cô ta chẳng là gì cả” Mạc Yến Hoan nói với giọng chắc nịch, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.

-“ Tiểu thư, cô ta hiện tại chưa quay lại sân khấu ballet vì một sự cố khi biểu diễn đã làm cô ta bị mất lòng tin cộng vào đó là xuất thân nên...

-“ Chặn đường sống của cô ta ở Washington đi”

-"Da!"

-“ Nhanh nhé, tôi rất mong đợi đây. Một chú cừu non sẽ làm thế nào khi bị vây quanh bởi một đàn sói đói khát...”

-“ Tôi hiểu rồi thưa tiểu thư!”

Trương Cảnh Bách đã cho người điều tra về Mạc Quang Huy. Mấy năm nay ông ta lui về sống ẩn nên không có quá nhiều thông tin hữu ích. Nhưng thông tin về Mạc Yến Hoan thì nhiều vô số kể.

Đột nhiên điện thoại bên cạnh reo lên, là số của Trình Vĩ Phong. Anh nhấc máy



-“ Nghe đây”

-“ Anh ở đâu đấy? Em tỉnh rồi đây. Về nhanh”

Anh hơi bất ngờ khi giọng nói bên kia đầu dây là giọng của Trương Tĩnh

Hương, chưa kịp nói gì thì đã cúp máy. Trương Cảnh Bách chạy đi tìm Hồ Tịnh Nghi, anh mở cửa phòng ngủ. Nhìn thấy cô đang thử lại bộ váy ballet thì sững người.

-“ Anh. Em...em đi vào phòng tắm thay lại đồ”

-“ Đứng lại”

Hồ Tịnh Nghi giật mình, đôi chân như cứng lại giữa không trung. Ánh mắt Trương Cảnh Bách dừng lại trên cô, ánh nhìn vừa ngỡ ngàng vừa phức tạp. Anh bước chậm lại gần, đôi mắt sắc bén không rời khỏi từng cử chỉ của cô.

-“Em... mặc bộ váy này để làm gì?”

-“ ngày mai em định đi casting tại đoàn múa mới cho nên là...mặc lại thử xem sao"

Anh bế cô lên khiến Hồ Tịnh Nghi bất ngờ

-“ Em quay lại sân khấu thật sao?”

-“ Ừm, anh vui lắm sao?”

-“ Vui, vui chứ”

-“ Nhưng mà em nói nè. Đám cưới chắc phải hoãn lại thôi anh à, em muốn để tang mẹ đến năm sau”

-“ Theo ý em hết.”

Anh xoay cô vòng vòng khiến cho Hồ Tịnh Nghi phải cau lấy cổ anh vì sợ té.

- "Từ từ, trời ạ. Anh làm gì mà mừng thế?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.