Hồ Tịnh Nghi ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn mẹ, trong lòng nặng trĩu nỗi lo lắng. Trương Cảnh Bách đứng lặng phía sau, lặng lẽ nhìn cả hai, không dám nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh chất chứa sự thông cảm và xót xa.
-“ Phiền anh rồi…em muốn đưa mẹ về nước”
Sau một tuần ở lại bệnh viện, tình trạng của bà Hồ ngày càng tệ hơn. Bác sĩ đề nghị gia đình nên đưa bà về nhà nếu muốn bà có thể ra đi trong sự thanh thản. Hồ Tịnh Nghi đồng ý. Cô và Trương Cảnh Bách thu xếp để đưa mẹ trở về nước, về lại căn nhà nơi bà từng sống những năm tháng hạnh phúc nhất.
Những đêm mất ngủ và dường như thức trắng cộng với chuyến bay đường dài khiến sức lực của Hồ Tịnh Nghi dường như bị rút cạn.
Cô và Trương Cảnh Bách thu xếp để đưa mẹ trở về nước, về lại căn nhà nơi bà từng sống những năm tháng hạnh phúc nhất.
Khi về đến nhà, Hồ Tịnh Nghi cố gắng tạo ra không gian thoải mái và bình yên nhất cho mẹ. Cô để mẹ nằm ở căn phòng với cửa sổ nhìn ra vườn, nơi ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu vào ấm áp. Những ngày này, bà Hồ không còn đủ sức để nói nhiều, nhưng nụ cười dịu dàng của bà vẫn còn đó, mỗi khi nhìn thấy con gái bên cạnh.
-“ Mẹ xin lỗi…có lẽ mẹ không thể có mặt trong đám cưới của con được, Tịnh Nghi à”
-“ Mẹ đừng nói thế…mẹ phải nhìn thấy con mặc váy cưới chứ”
Bà Hồ chuyển ánh mắt sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nga-den-thien-nga-trang/3646678/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.