Hồ Tịnh Nghi ngồi trên sofa, lặng lẽ ngắm nhìn bộ váy ballet mà cô đã từng mặc trong những buổi biểu diễn đầy kỷ niệm. Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào phòng, tạo ra những tia nắng mờ ảo xuyên qua lớp vải mềm mại. Cô vuốt nhẹ từng nếp gấp, cảm nhận sự tinh tế của chiếc váy mà cô đã gắn bó suốt bao năm. Chiếc váy này không chỉ là trang phục biểu diễn mà còn là biểu tượng cho những ước mơ, đam mê và cả những nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô.
Trong khoảnh khắc ấy, bao ký ức như ùa về, từ những buổi tập luyện căng thẳng cho đến những tràng pháo tay vang dội từ khán giả. Nhưng giờ đây, khi ngồi ở đất khách quê người, cô cảm thấy có chút lạc lõng. Cô tự hỏi liệu mình có thực sự thuộc về thế giới này, thế giới của Trương Cảnh Bách, hay chỉ là một người ngoài cuộc, bị cuốn vào cơn lốc của số phận.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, kéo Hồ Tịnh Nghi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Trương Cảnh Bách tiến lại gần, nhìn thấy cô đang cầm bộ váy trong tay. Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
-“ Em sao thế?”
-“ Không có gì…”
Cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lưỡng lự.
Trương Cảnh Bách nhìn cô một lúc lâu, anh không tin lời cô nói. Anh đã quá quen với những lúc Hồ Tịnh Nghi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, che giấu cảm xúc thật của mình. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô, như một cử chỉ an ủi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nga-den-thien-nga-trang/3646676/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.