Tại bệnh viện Johns Hopkins, Hồ Tịnh Nghi cuối cùng cũng được gặp lại mẹ sau bao ngày xa cách. Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, cô lao vào ôm chầm lấy mẹ, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi đáng buồn. Mái tóc của bà Hồ đã bắt đầu rụng đi, những dấu hiệu đầu tiên của bệnh tật càng khiến lòng cô thắt lại. Bà Hồ nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt con gái, liền nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
-“Đâu rồi?”
-“Dạ?”
-“Chàng trai mà con đã kể với mẹ, người đã giúp chúng ta.”
Hồ Tịnh Nghi ngước nhìn ra phía cửa phòng, nơi Trương Cảnh Bách đang đứng chờ. Dù đã đồng hành cùng cô trong suốt thời gian qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp mặt mẹ cô, nên không khỏi có chút ngại ngùng.
-“Cảnh Bách.”
Nghe tiếng cô gọi, Trương Cảnh Bách từ từ bước vào, hơi cúi đầu như một cử chỉ tôn trọng.
-“Cháu… chào dì.”
Anh đứng lặng ở cửa, trong ánh mắt là sự kính trọng nhưng cũng đầy do dự. Bà Hồ nhìn anh với ánh mắt ấm áp, dù khuôn mặt vẫn không giấu được sự mệt mỏi. Bà mỉm cười hiền hậu, ánh mắt bà chứa đựng một sự suy tư sâu sắc.
-“Lại đây, cháu.”
Trương Cảnh Bách tiến đến gần giường bệnh, cúi đầu trước bà Hồ như một lời chào trang trọng. Bà đưa tay ra, nắm lấy tay anh, dù bàn tay bà yếu ớt, nhưng trong cái nắm tay ấy lại có một sự biết ơn vô hạn.
-“Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho con bé. Cháu tên là Cảnh Bách đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nga-den-thien-nga-trang/3646674/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.