Chương trước
Chương sau
Editor: Vivi
Trữ Thải Thần nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thấy người khiến hắn sợ hãi- Thiên Quyết công tử, đang ôm muội muội đã mê man.
"Không được chạm vào muội ấy!" Không cần suy nghĩ, Ninh Thái Thần hét lên, lao về phía Thiên Quyết công tử.
Thiên Quyết công tử từ từ rời mắt khỏi khuôn mặt Thải Nhi, giương mắt, nhìn hắn từ trên cao xuống, liếc nhìn hắn: "Rốt cuộc là ngươi muốn hại nàng hay là bảo vệ nàng, bây giờ hồn phách của nàng ấy bị người lqd khác lấy đi, là nhờ công lao chén dược mê hồn của ngươi đấy."
Ninh Thái Thần nhìn chằm chằm Thải Nhi, mở to mắt vì khiếp sợ: "Ngươi nói gì... Hồn phách của muội ấy... Bị người..."
Cặp môi mỏng của Thiên Quyết công tử, đặt Thải Nhi nằm trên xích đu, ngón tay thon dài sờ nhẹ trán nàng, một sợi tơ bạc theo đầu ngón tay hắn chìm sâu vào trong da thịt.
Cả người Ninh Thái Thần run rẩy như cái sàng, dường như Thải Nhi ở trước mắt hắn chỉ đang ngủ thôi, sự tự trách  mạnh mẽ đánh thẳng vào não hắn, giống như chuyện nhiều năm trước đang tái hiện lại.
Thiên Quyết công tử nói lạnh nhạt: "Có phải ngươi nhớ tới năm đó đúng không, Tiểu Thiến vì ngươi suýt hồn bay phách tán?"
Ninh Thái Thần che mặt, nức nở nghẹn ngào trong tuyệt vọng: "Là lỗi của ta, lỗi của ta..."
"Phàm nhân vô dụng giống như ngươi, rõ ràng ngươi đã cho rằng ta sẽ vì ân oán của ngươi, tốn công tốn sức đi trêu chọc Thải Nhi?" Thiên lqd Quyết công tử cười lạnh, nghiêng mặt nhìn chăm chú dung nhan ngủ yên của Ninh Thải Nhi, "Chuyện hư hỏng của ngươi và Tiểu Thiến, so với một sợi tóc của Thải Nhi, các ngươi cũng không bằng."
Ninh Thái Thần nhìn qua khe hở, nhìn hình ảnh trước mắt, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Thiên Quyết công tử vuốt những  sợi tóc rối bời trên trán Thải Nhi, khẽ vuốt làn da nõn nà trắng như tuyết của nàng.
Đôi mắt Thiên Quyết công tử lộ ra ánh nhìn mềm mại, Ninh Thái Thần còn lạ gì nữa, hắn cũng đã từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn Niếp Tiểu Thiến.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã sai?
Thiên Quyết công tử thật lòng với Thải Nhi?
Hai tay Ninh Thái Thần vò nhàu góc áo, đôi mắt vô cùng hoang mang: "Cầu xin ngươi nói cho ta biết, làm thế nào  để cứu muội ấy."
Thiên Quyết công tử nói: "Ta đã phong bế thân thể của Thải Nhi, chỉ cần tìm được ba hồn sáu vía của nàng ấy, có thể giúp nàng ý hợp nhất thân thể và hồn phách."
Ninh Thái Thần quỳ xuống, thành khẩn: "Làm ơn cứu muội ấy."
"Việc này cần ngươi phải nói hay sao." Tay áo Thiên Quyết công tử vung lên, tạo ra một kết giới ở trên xà ngang, "Thân thể Thải Nhi phiền ngươi trông nom, bất cứ kẻ nào cũng không được vào đây, hai tên vị đạo sĩ chắc hẳn vẫn chưa chạy được bao xa."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng như mây bay ra cửa sổ, để lại Ninh Thái Thần đang đứng sững sờ.
Hai chân Ninh Thái Thần mềm nhũn, chậm rãi đi tới bên cạnh Thải Nhi, nắm chặt tay nàng: "Ca ca có lỗi với muội, muội nhất định phải tìm được đường về nhà..."
Lúc này, Thải Nhi rơi vào một nơi tăm tối, đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón tay, thân thể dường như trông lơ lửng giữa không trung.
"Thiên Quyết..." Nàng bơ vơ la lên.
Tiếng cười ầm ĩ dường như vượt qua ngàn dặm xa xa truyền tới đây,  những giọng nói đứt đoạn như đang thủ  thỉ bên tai.
"Lại có thêm một quỷ hồn mới."
"Hình như là một tiểu mỹ nhân đấy."
"Đạo sĩ kia chuyên đi bắt nữ quỷ xinh đẹp, đúng là một  lão thần côn ham mê nữ sắc."
Thải Nhi lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Xin hỏi đây là nơi nào?"
"Hi hi hi hi, ngay cả chuyện đi vào đâu mà ngươi cũng không biết, đúng là một con quỷ đáng thương."
Thải Nhi ngạc nhiên chỉ vào mình: "Các người nói ta là quỷ? Rõ ràng là t chưa chết..."
"Ngươi không chết sao lại bị hút vào đây?"
"Nhưng cũng có thể là linh hồn bị hút ra."
"Linh hồn bị hút ra?" Thải Nhi cúi đầu suy nghĩ, nhớ tới chén trà uống huynh trưởng đưa nàng uống, sau khi mê man, lại nghe bọn chúng nói về lão đạo sĩ, chẳng lẽ trong nước trà có loại thuốc cực kỳ ghê gớm?
"Nếu là linh hồn bị hút ra, chẳng phải nàng ta vẫn sống hay sao, sao số mệnh ta lại không được tốt như vậy."
"Xé nát hồn phách nàng ta, nàng ta chắc chắn không quay về được."
"Hi hi hi hi..."
Không biết từ lúc nào, từng tiếng tranh cãi vang, tầng tầng lớp lớp quỷ hồn đã vây xung quanh Thải Nhi...
Thấy quỷ hồn tới gần, lúc vận mệnh Thải Nhi treo lơ lửng ngàn cân treo sợi tóc, trên bầu trời bắn ra vài đạo kim quang, giống như tên vàng đâm trúng tất cả những quỷ hồn.
"Không biết tốt xấu!"
Thải Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của Hề Phong được phóng đại ở trên bầu trời.
Cảm giác giống như nàng đang đứng ở trong một gian phòng bọ đóng kín, không hề có ánh sáng, Hề Phong như được hóa thành một người khổng lồ vén bức rèm  xà nhà quan sát nàng.
Khuôn mặt Hề Phong đầy lo lắng: "Ngươi có khỏe không?"
"Ta không sao." Thải Nhi gật đầu, "Bây giờ ta đang ở đâu, là ngươi hút t vào đây?"
Hề Phong mất tự nhiên mím môi, nói: "Ngươi tạm thời đợi ở nơi này, ta sẽ nhanh chóng đưa ngươi ra ngoài."
Thải Nhi không hề do dự, hỏi hắn: "Có phải ngươi có mục đích gì đúng khống, quyết định lợi dụng ta để trả thù Thiên Quyết?"
"Đúng thì thế nào, ha ha." Tiêu Dao Sĩ thò đầu tới gần, nháy mắt ra hiệu, "Đem ngươi ra làm con tin là được."
Mày kiếm của Hề Phong nhăn lại thật sâu, nói ôn nhu với Thải Nhi: "Ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, ta sẽ bảo vệ ngươi bình an."
Dứt lời, dường như Hề Phong sợ nàng mở miệng gắt gỏng hỏi hắn, nhanh chóng đậy nắp Hồ Lô đen.
Tiêu Dao Sĩ nhìn khuôn mặt của hắn, giả vờ an ủi: "Một nữ nhân thôi, sư điệt đừng treo cổ trên một thân cây, sẽ ảnh hưởng tới nghiệp lớn tu hành của ngươi đấy."
Hề Phong lườm hắn: "Không liên quan tới ngươi!"
Tiêu Dao Sĩ nói: "Chậc chậc, đúng là tốt bụng không được báo đáp."
Hề Phong muốn nhanh chóng đưa hồn phách Thải Nhi quay về thân thể, hỏi: "Đối phó với Thiên Quyết, ngươi có kế hoạch gì?"
Tiêu Dao Sĩ vuốt chòm râu dê: "Chúng ta chỉ là hai người tu đạo, vốn dĩ chẳng phải  đối thủ của Thiên Quyết. Nhưng có một kế, tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian, đều không thể chống lại."
Hề Phong không vui: "Đừng có thừa nước đục thả câu, nói cho ta biết đó là cái gì."
Tiêu Dao Sĩ chỉ lên trời: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Thiên Quyết là tà ma do cây hòe ngàn năm hóa ra, vì muốn tăng tu vi bản thân, lqd  hắn hại ngàn vạn phàm nhân, nên chân thân vốn dĩ phải bị thiên lôi đánh xuống. Nhưng Thiên Quyết là tà ma cực thông minh, lợi dụng hơi thở của Tự Miếu để che dấu tội của hắn, chỉ cần hủy diệt được hơi thở đất lqd thánh của Lan Nhược Tự, có thể khiếp ông trời hạ thiên kiếp."
Khuôn mặt Hề Phong tỏ vẻ nghi ngờ: "Sao ngươi biết nhiều như vậy."
"Ta đã từng dùng cách giống như vậy để đối phó với một con trai tinh ngàn năm." Tiêu Dao Sĩ liếm khóe miệng, tựa như đang cảm nhận dư vị gì đó.
Sau đó, Tiêu Dao Sĩ nói hai người chia ra làm hai hướng, một người mang theo Hồ Lô đen, đi dụ Thiên Quyết tới dòng dung nham ở Chúc lqd Long. Một người đi tìm chân thân của Thiên Quyết công tử, thì ra là cây hòe ở Lan Nhược Tự, lại hỏi Hề Phong quyết định chọn đi đâu.
Hề Phong không yên lòng khi để cho Tiêu Dao Sĩ cầm Hồ Lô đen, dùng thuật độn thổ nhanh chóng đi tới dòng dung nham ở Chúc Long, dây dưa với Thiên Quyết công tử.
Trận chiến này, hắn đã ôm quyết tâm tìm đường chết, cùng đồng quy vu tận với Thiên Quyết công tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.