Ninh Thái Nhi gõ bát đũa đợi cả buổi, đói đến ruột sắp thắt lại, một bàn đồ ăn mới được mang lên.
Có điều giữa trưa, tỳ nữ mang đồ ăn lên thật có chút kỳ quái, toàn thân quấn áo choàng đen bao kín cả người, chỉ lộ ra đôi mắt đen ngòm như hai cái lỗ tối.
“Vì sao phải mặc như vậy?” Ninh Thái Nhi hỏi.
“Nô tỳ bị một chứng bệnh nặng, gặp ánh sáng sẽ ngứa ngáy cả người.”
“Thế gian còn có loại bệnh quái lạ này sao...”
Tỳ nữ liếc mắt nhìnThiên Quyết công tử, cúi đầu nơm nớp lo sợ.
Ninh Thái Nhi xốc lên một mâm đồ ăn nhìn thử, lập tức ngã ra bàn mà nôn, có điều bụng trống rỗng chỉ có thể nôn ra nước chua.
Trên mâm bày món lương khô mốc meo đen xì, nhìn sang mâm khác là cái móng giò chưa chín còn dính máu, nàng cũng không dám xốc lên cái mâm thứ ba.
Đói bụng đến bụng kêu ầm ĩ, cuối cùng chờ đợi được thức ăn ngon như thế, Ninh Thái Nhi bày ra vẻ mặt không còn thiết sống nữa.
Tỳ nữ tỏ vẻ cực kỳ vô tội, đã gần trăm năm chưa xuống bếp, làm sao nấu được đồ ăn của người phàm, công tử đây há chẳng phải là đang làm khó quỷ ư.
Ninh Thái Nhi nhìn về phía Thiên Quyết công tử, ánh mắt có chút thương hại:
“Hay là ngươi thường ngày đều ăn những thứ này?”
Thiên Quyết công tử cầm lên chén trà, đặt bên môi từ từ thổi, giống như chưa từng nghe được lời nàng nói vậy.
Ninh Thái Nhi liền dâng lên cảm giác như trời ban nhiệm vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nam-u-hon/1522617/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.