Hắn không nhẫn nại nữa, nhưng lại ngừng động tác. 
Mĩ Nhược hiếu kì: "Anh như vậy, sao không tìm đến bọn họ..." Nàng nói. "Tội gì phải tìm tôi?" 
Hắn liếc nàng, "Không phải em mệt sao? Ngủ đi." 
"Anh không tìm bọn họ làm?" 
Cận Chính Lôi nằm xuống: "Hôm nay sinh nhật em." 
"Anh vẫn chưa trả lời." 
"Nhất định phải trả lời?" 
Cân nhắc một hồi, Mĩ Nhược gật đầu. 
"Với bọn họ, tôi làm cũng không có hứng thú." Hắn gãi đầu. "A Như, tôi phát hiện ngày càng thích em. Đây không phải chuyện tốt." 
Nàng coi thường: "Nhịn quá cuối cùng sẽ thổ huyết." 
"A Như, khi đó ở ngoài cửa Hoa gia, tại sao ánh mắt nàng thù hận như vậy?" 
"Lúc nào cơ? Anh đánh trống lảng à?" 
Hắn trở mình, nhìn nàng: "Ánh mắt không nói dối. Tự nhiên nhớ ra, lúc đó Hoa Khôn đã làm gì A Như, khiến em hận hắn như vậy?" 
Mĩ Nhược trở mặt, "Anh đừng có vu oan cho ông ấy." 
Sắc mặt Cận Chính Lôi khó coi: "Ông ấy?" 
Hắn túm tóc nàng bắt nàng đối mặt. 
Mĩ Nhược nhìn hắn: "Ông ấy đối với tôi như người thân, anh đừng nghĩ ai cũng hèn hạ như anh." 
Hắn bỏ tóc nàng ra, hừ lạnh: "Vâng vâng, tốt đến mức lợi dụng." 
Hô hấp của nàng dần bình tĩnh: "Ban đầu hơi tức giận, tôi cũng đã tha thứ cho ông ấy, ông ấy cũng là bất đắc dĩ." 
Lúc lâm nguy, ai có thể nghĩ đến người khác, ích kỉ là bản tính con người. Đổi lại là nàng, thời khắc quan trọng, nàng cũng lợi dụng hết tất cả những người bên cạnh để tự bảo vệ bản thân. 
"Thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nam-tin-nu/1502231/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.