"Phú hào, đại gia? Con trai cả? A Như, khẩu vị của em so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn." 
"Tôi chỉ nói thế. Không nói như vậy, mẹ sẽ không cho tôi đi học ở Belilious." 
Hắn túm tay nàng để ra sau lưng, bộ ngực nhỏ theo hô hấp lên xuống, Cận Chính Lôi luồn tay vào quần áo nàng, phủ tay lên ngực nàng. "Tôi đã cảm thấy hối hận rồi, em phải biết, tôi rất chuyện khiến hối hận." 
"Anh đừng như vậy." Ngồi hai người, còn bác lái xe, quần đồng phục đã trượt đến đùi, bước tiếp theo không biết tên điên này sẽ làm gì nàng nữa. Mĩ Nhược vô cùng khó chịu, giãy giụa muốn trượt từ trên đùi hắn xuống. 
Quả nhiên, tay hắn rời xuống, dọc theo đùi nàng đi lên. "Mới vào Belilious mới vài ngày, em đã tự phụ rồi." 
Ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhưng thật ra là cảnh cáo, Mĩ Nhược không dám chọc giận hắn, tùy ý nhắm mắt mặc kệ hắn. 
"A Như, em tìm được mục tiêu chưa?" 
Nàng lắc đầu. "Tôi muốn nghiêm túc học hành. Mục tiêu của tôi là thi cảng lớn." 
Qua Dung Ký ăn cơm tối, sau đó hắn lại mang nàng về hang ổ. Lúc này, Mĩ Nhược đi dạo một vòng xem vị trí cửa ngõ. 
Gian phòng cũ, không khác nhiều, nhưng cửa sổ thay đổi toàn bộ, không thấy ánh đèn nê ông bên đường nữa. Mĩ Nhược không dám tin, đến gần cửa sờ, là cửa thủy tinh. 
Nơi này không khí quỷ dị, lòng người ít nhiều sợ hãi. 
Sau lưng có người cười: "Có rất nhiều phòng, đều có giường, tôi mua 8 cái liền. Em muốn ngủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nam-tin-nu/1502226/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.