Mỹ Nhược không biết Cận Chính Lôi cố ý dọa nàng. 
Nàng bị hắn vác lên vai, giống như túi gạo, nửa người đung đưa. Đi qua cổng chính, liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết. 
Tiếng kêu nhỏ dần rồi tắt hẳn, tuy là ngắn ngủi, nhưng dư âm rất đáng sợ. 
Cận Chính Lôi không dừng lại, đây là điều duy nhất nàng cảm kích hắn. 
Lên xe, nàng tiếp tục nôn ọe. 
"Người kia..." Nàng rùng mình. "Người kia còn chưa chết." 
Hắn dùng ống tay áo lau miệng nàng, "Hiện tại chết rồi." 
"Biến thái... Anh nổi điên đừng liên lụy tôi, tôi không muốn làm nhân chứng." 
"Sẽ không cho cô cơ hội ấy đâu." Hắn nhìn Hà Bình An, "Xong chưa?" 
"Đã sạch sẽ." 
Mỹ Nhược ngồi trong xe nhìn hiện trường, sổ sách ghi chép rơi lả tả trên mặt đất. Nàng cầm túi sách bị viên đạn bắn xuyên qua, Cận Chính Lôi không hề áy náy, nói: "Ngày mai, Bình An sẽ mua túi mới cho cô." 
"Tôi không muốn gặp lại các người." Nàng thành thật, "Tất cả các người." 
Trở về phố Anh Đào, cô Bảy đi từ Kỵ Lâu ra, nhìn quanh. 
Mỹ Nhược muốn khóc, ôm lấy bà: "Cô Bảy." 
Cô Bảy cũng ôm nàng, kéo nàng ra sau lưng. 
"Cô." Cận Chính Lôi cung kính thưa, hai tay đưa cho cô Bảy túi sách đã rách nát của Mĩ Nhược. 
Gò má Cô Bảy run lên, kìm nén phẫn nộ. Nhận túi sách, ôm Mỹ Nhược đưa lên cầu thang. 
"Hắn đánh con? Vì sao hắn đánh con?" 
Mỹ Nhược ôm lấy bên mặt sưng phù, "Ngoài ý muốn thôi ạ." 
"Hắn đã làm gì con?" Cô Bảy mang canh chân giò nấu cà rốt lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nam-tin-nu/1502216/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.