Tống Hi Thành đỗ xe xong đi vào Delizie, mặc dù bản thân áo mũ chỉnh tề, nhưng lại có cảm giác mình không giống những người khác.
Tề Ninh giúp cậu đặt phòng, lúc cậu đến, cô gái kia dường như đã đợi được một lúc.
Tống Hi Thành vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đến muộn rồi sao?”
Tiểu thư kia cười vô cùng kín đáo: “Không có, là do tôi đến sớm.”
Tống Hi Thành gật đầu, rất không tự nhiên ngồi xuống đối diện cô, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Tống Hi Thành.”
“Tôi tên Sở Ngưng.”
Tống Hi Thành sửng sốt: “Là Ngưng (níng) trong tĩnh lặng (jìng níng) sao?”
Sở Ngưng mỉm cười: “Không phải, là Ngưng (níng) trong ngưng tụ (níngjié).”
Nếu như là “Ninh” đó, thì cái tên ngược lại rất xứng với Tề Ninh, Tống Hi Thành thầm nghĩ trong lòng.
Sở Ngưng im lặng, nhìn Tống Hi Thành từ trên xuống dưới.
Tống Hi Thành có chút xấu hổ: “Gọi đồ ăn đi?”
Sở Ngưng gật đầu, hai người lần lượt gọi món, Tống Hi Thành bấu lấy túi tiền lòng như đao cắt.
“Anh đến đây bằng gì? Tôi vừa nãy thấy anh đỗ xe.” Sở Ngưng thăm dò nói.
Tống Hi Thành ăn ngay nói thật: “Là xe của bạn cùng phòng.”
“Anh không có xe sao? Sao phải mượn xe bạn cùng phòng?”
Tống Hi Thành cảm thấy nét mặt của cô rất kỳ quái, nhưng vẫn đáp: “Vốn muốn định đi phương tiện công cộng, cậu ấy sợ tôi làm nhăn quần áo hoặc đến muộn, nên cho tôi mượn xe.”
Đồ ăn được đưa lên, Sở Ngưng cụng ly tượng trưng với cậu: “Nghe nói anh là cảnh sát, vậy chắc hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-mon/1725642/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.