Chuyện xưa bắt đầu từ một huyện nhỏ tên là Môn Tỉnh, nhưng là triều đại nào thì lại không ai nhớ rõ… Trên đường cái vô cùng náo nhiệt, tiếng kèn, tiếng chiêng, tiếng trống hòa cùng nhau tạo thành những chuỗi âm thanh vang trời, tiếng pháo nổ không dứt. Chú rể đầu đội mũ sa, bề ngoài trông cũng chỉ ngoài hai mươi một chút, thân hình mập mạp, gương mặt đầy đắc ý giục ngựa đi trên đường, theo sát phía sau là một vài hạ nhân mặc quần áo màu đỏ, cỗ kiệu hoa bốn người khiêng nối đuôi theo sau, đoàn rước dâu rồng rắn biến mất ở góc đường… Đoàn rước dâu lớn như vậy rất hiếm thấy ở trong một huyện nhỏ, hàng xóm láng giềng hai bên đường hớn hở chạy ra cửa nhìn theo, chẳng qua sắc mặt mỗi người một khác. “Nhà Phạm Bát Sĩ đón dâu sao?!” Một hài tử mười mấy tuổi vỗ tay hoan hô vang dội, chạy vội ra cửa: “Mẫu thân, bên trong kiệu chính là cô dâu sao?” “Tiểu hài tử thì biết gì chứ!” Một phụ nhân vội vàng kéo tiểu hài tử vào lòng, dùng tay bịt miệng hắn lại, thấp giọng mắng: “Để người nhà Phạm Bát Sĩ nghe thấy sẽ thả chó cắn nát miệng ngươi!” Đứa trẻ quả nhiên không lên tiếng nữa… Kiệu hoa rất nhanh đi đến trước cửa nhà chú rể, một hàng bậc thang dài, cửa lớn được trang hoàng một màu đỏ rực, khí thế phi phàm, thật không nghĩ đến là ở huyện Môn Tỉnh nhỏ bé này cũng có nhà giàu đến bực này. Không khí trong nhà vô cùng náo nhiệt, hai bên cửa lớn chật ních người. Phạm gia tài cao thế lớn, đương triều Thượng thư là người Phạm gia, lúc vinh qui bái tổ cũng là kiệu tám người đưa về nên láng giềng thường gọi là Phạm Bát Sĩ, gọi tới gọi lui rồi quên luôn cả tên thật của vị Thượng thư đại nhân này. Lại nói, Phạm lão thái gia hơn mười năm trước đã về cõi tiên, chỉ còn lại một mình Phạm lão phu nhân, Phạm Bát Sĩ từng phái người hai lần tới đón nhưng Phạm lão phu nhân lại không chịu đến kinh thành, chỉ muốn ở lại huyện nhỏ này với con trai trưởng. Đón dâu ngày hôm nay chính là chất nhi của Phạm Bát Sĩ, Phạm tiểu công tử. Phạm lão phu nhân đối với tôn tử này cực kỳ cưng chiều, đối với những yêu cầu của tôn tử, dù là hợp lý hay vô lý đều chiều theo, ngày thành thân của tôn tử đương nhiên cũng không thể qua loa, đại tiệc không chỉ mời hàng xóm láng giềng mà bất cứ khách nhân nào đi ngang qua, vào cửa chúc mừng cũng có thể ở lại uống rượu chung vui. Một vài tên hạ nhân tới giúp chú rể xuống ngựa đá cửa kiệu hoa, hỉ nương chờ bên cạnh lập tưc đỡ tân nương xuống kiệu. Tân nương vừa xuất hiện, tân khách trong ngoài không khỏi sửng sốt bởi cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy hai bàn tay trắng nõn của tân nương bị một mảnh vải đỏ trói chặt lại về phía sau. Tân khách đại đa số là hàng xóm láng giềng trước giờ vốn e ngại cường thế của Phạm gia, chứng kiến cảnh này cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu, tận lực che giấu tức giận cùng lo lắng trong lòng. Ngoài dự đoán của mọi người, tân nương không hề có ý định phản kháng, yên lặng đi theo hỉ nương vào trong nhà. Trói tân nương thành thân, cảnh tượng này thật sự cổ quái, hàng xóm láng giềng cũng không dám nhiều lời, những khách nhân đi ngang lỡ vào xem náo nhiệt thật sự khó hiểu nhưng lại không tiện hỏi nên cũng chỉ im lặng làm ngơ. Đứng hàng đầu trong đoàn người đứng xem náo nhiệt, một công tử mặc quần áo màu lam phe phẩy chiết phiến trong tay nói: “Không nghĩ tới huyện Môn Tỉnh còn có tập tục xưa kỳ lạ như vậy, thú vị!” Hàng xóm chung quanh lắc đầu cười khổ. Một người đứng bên cạnh công tử nọ, thấy Phạm tiểu công tử không để ý tới bên này, thấp giọng nói: “Cái gì mà tập tục xa xưa, công tử chắc chắn không phải người nơi này rồi, công tử tốt nhất không nên nói nhiều, cẩn thận bọn họ nghe thấy lại phiền toái!” Lam y công tử nghe vậy, cười cười nói: “Tại hạ chính là vô tình đi ngang, thuận tiện ghé vào uống chén rượu mừng lấy chút may mắn mà thôi!” Người nọ lắc đầu nói: “Rượu mừng này không uống cũng được!” Lam y công tử nghe vậy, khép chiết phiến trong tay, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ tân nương không tình nguyện gả?!” Người nọ nhìn xung quanh một lượt rồi thở dài, im lặng không nói gì. Tân nương một thân hỉ phục đỏ rực, trên đầu đội khăn hỉ nhìn không thấy mặt, bất quá thì nhìn dáng người thanh thoát, uyển chuyển cũng đủ để người ta yêu mến. Lam y công tử chăm chú nhìn tân nương một hồi lâu mới lấy cán quạt đạp vào lòng bàn tay, khen ngợi: "Quả là có mấy phần mị hoặc, không trách được Phạm tiểu công tử lại muốn bức hôn, nhưng ta thấy nàng ấy cũng đâu có ý định thoái hôn?" Người kia lần nữa thở dài nói: "Phạm Bát Sĩ làm đại quan trong triều, đã bị nhà hắn nhắm trúng thì đừng mong sống yên ổn, ngày trước Bạch lão gia vừa bị bọn họ làm cho tức chết, Bạch cô nương không chỗ nương tựa, báo quan thì Tri huyện đại nhân cũng không dám quản, cô nương ấy có thể không nhận mệnh được sao?" Tân nương bị trói hai tay, đi đứng thật bất tiện, chỉ có thể dựa vào người hỉ nương để bà ta dẫn đi, lụa đỏ cũng không thể cầm. Phạm tiểu công tử có lẽ cũng cảm thấy cứ như vậy mà bái đường thì thật không ổn, cho nên phất tay bảo bọn hạ nhân cởi trói, dù sao thì người cũng đã vào tới cửa, bên cạnh còn có hỉ nương canh chừng, chắc cũng không đến nỗi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tân nương được tháo dây trói cũng không khóc, không làm loạn, yên lặng cầm lụa đỏ đi vào khiến Phạm tiểu công tử vô cùng hài lòng. Chỉ là lúc bước qua cửa lại vô ý vấp phải bục cao khiến hỉ khăn bay ra, may là nàng phản ứng nhanh, vội giơ tay áo rộng che đi gương mặt. Hỉ nương vội vàng nhặt khăn hỉ đội lên cho nàng. Phạm tiểu công tử trợn mắt nhìn hỉ nương, bởi vì hôm nay là ngày vui nên có tức giận cũng phải cố đè xuống. Khách nhân e sợ quyền thế của Phạm gia nên cũng không dám nghị luận, Lam y công tử đột ngột mở cây quạt trong tay, ra vẻ vô tình phe phẩy vài cái. Đợi Phạm tiểu công tử cùng tân nương vào trong nhà rồi, quản gia Phạm gia đứng ở cửa lớn mới vênh váo, tự đắc nói: "Hôm nay là ngày đại hôn của công tử nhà ta, Thượng thư đại nhân cũng đã sai người đưa hạ lễ tới, cảm ơn các vị hương thân phụ lão đã đến chung vui, lão phu nhân nhà ta đã dặn dò, hôm nay bất kể là các vị hương thân phụ lão hay viễn khách qua đường, không hỏi tên họ lai lịch đều có thể vào bên trong uống chén rượu mừng, tham gia náo nhiệt!" Đám người tuy cũng muốn vào trong nhưng lại do dự, không ai chịu đi trước dẫn đầu. Sắc mặt quản gia càng lúc càng trở nên khó coi. Lam y công tử cười cười nhìn đám người chung quanh một lượt, tao nhã gấp lại cây quạt trong tay, bước lên ôm quyền nói: "Chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua được, tại hạ đúng dịp đi qua quí huyện, đặc biệt gửi lời chúc mừng tới lão phu nhân cùng quí công tử!" Thấy người trước mặt khí thế bất phàm lại rất hiểu lễ nghĩa, quản gia nở nụ cười hiếu khách mời lam y công tử vào trong. Đám người bên ngoài lắc lắc đầu, lục tục theo vào. Nếu nói 'một người đắc đạo, cả họ được nhờ' thì Phạm gia chính xác là như vậy, từ khi Phạm Bát Sĩ được phong làm Thượng thư, cả huyện Môn Tỉnh này không có ai dám trêu chọc tới người Phạm gia. Phạm tiểu công tử coi trọng Bạch cô nương. Bạch gia mặc dù không giàu cũng không quí nhưng cuộc sống hàng ngày cũng coi là dư dả. Bạch phu nhân mất sớm chỉ để lại duy nhất một nữ nhi này, nhũ danh Tiểu Bích, sớm đã hứa gả cho Trương công tử, sao có thể gả cho người khác? Huống chi Phạm tiểu công tử nổi danh bất hảo, suốt ngày tụ tập với đám công tử nhà giàu ăn uống, chơi gái, cá cược,... Bạch lão gia không muốn gả nữ nhi cho hắn nên đã lấy lí do này thẳng thừng cự tuyệt. Hành động của Bạch lão gia khiến Phạm tiểu công tử nổi giận, mang theo hạ nhân tới cửa cướp người. Bạch lão gia bị hắn làm cho tức chết, Bạch Tiểu Bích khóc đến thương tâm, nhất quyết không chịu lên kiệu hoa, sống chết đòi an táng cho phụ thân. Thấy nàng chịu nhường, Phạm tiểu công tử quả nhiên bỏ tiền an táng cho Bạch lão gia, bởi vì muốn lấy lòng người đẹp nên chấp nhận để cho Bạch Tiểu Bích quì lạy trước mộ Bạch lão gia ba ngày, đương nhiên, trong ba ngày này Phạm tiểu công tử cũng sai người canh chừng nàng không rời. Mãi đến ngày đại hỉ hôm nay, Phạm tiểu công tử vì không muốn có chuyện ngoài ý muốn nên đã trói hai tay nàng dẫn lên kiệu hoa. Con dâu chưa qua cửa đã bị người ta cướp mất, Trương gia tuy giận nhưng cũng không dám nói gì. Hỉ đường được bố trí vô cùng xa hoa, lão phu nhân thập phần vui sướng ngồi ở ghế chủ vị, hai bên là Phạm lão gia cùng phu nhân Liễu thị. Nhi tử ngày thường thích lui tới thanh lâu chơi bời ong bướm nên Phạm phu nhân đã gấp đến không chờ nổi, nhưng lại e ngại Phạm lão phu nhân nên không dám can thiệp. Tuy con dâu là do cướp tới nhưng tốt xấu gì cũng là người nhi tử thích, nói không chừng bà sẽ sớm được bế cháu rồi! "Nhất bái thiên địa..." Phạm tiểu công tử vừa nghe người chủ hôn hô to, vội vàng cúi lạy. Thấy tân nương định cúi người lạy, lam y công tử khẽ cau mày, đang muốn lên tiếng thì đã nghe thấy phía sau mình vang lên thanh âm già nua của ai đó: "Không tốt, cô nương này có mệnh khắc phu a!" Mọi người sửng sốt, nhất loạt quay đầu nhìn người vừa nói chuyện. Người nọ vịn vào khung cửa, vẻ sợ hãi, rụt rè đứng bên ngoài, thoạt nhìn chắc cũng đã hơn bảy mươi tuổi, xiêm y cũ nát, khuôn mặt bụi bậm, tóc đã bạc trắng cả, điều khiến mọi người chú ý nhất chính là đôi mắt của người nọ, đục đục một màu. Người nọ chính là một trong những hạ nhân trong Phạm gia. ~o0o~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]