Cùng lúc trong cơ thể Lâm Vũ chịu thương tổn vừa rồi xuất hiện tình trạng giãn nở, áp lực ngoại thể xâm nhập đè nén các kinh mạch như muốn đứt đoạn ra. Lâm Vũ vẫn cố nén cơn tê đau lại, xương cốt kêu răng rắc đạp mạnh xuống đất, lao thẳng cố ngăn cản một chưởng đó.
"Chết tiệt đơn hà vừa mới hình thành chưa vững chắc, thể trạng yếu đến cạn lời như cơ thể này cơ bản không chịu được lâu" Lâm Vũ suy nghĩ cơ thể mới này quá non, bảo là phế vật đúng không có oan. Trường hợp này Lâm vũ cũng không ngờ bản thân hắn nhục thể yếu xìu.
- Chính là lúc này, Lâm Vũ kết thúc rồi. Toái Lưu Quyền, phá.
"Phanh!" Không khí hơi gợn sóng, một cỗ lực đẩy vô hình, hung hăng bắn tới trên người Lâm Vũ, cỗ lực đẩy trái ngược giáp công, nhất thời làm sắc mặt hắn một mảnh tái nhợt. Hắn phun ra một ngụm máu, hai đầu gối nặng nề đập thẳng xuống đất.
Trên người áo rách tả tơi, chân Lâm Ngạo dẫm lên mặt Lâm Vũ, khuôn mặt đắc ý của kẻ chiến thắng vì lúc nãy Lẫm Vũ đã khiến Lâm Tếu bị thương, dù hôm nay có thắng nhưng hiện giờ quá nhiều người chứng kiến đối với một thiên tài như Lâm Ngạo làm sao có thể không chịu lời tiếng xấu.
Ai đều chấn kinh, Lâm Chánh và Lâm Ngạo thừa nước đục thả câu trong lúc Lâm Vũ đang có phần thương tổn, tạo chấn khí lao thẳng vào cuộc chiến đánh lén thẳng người Lâm Vũ. Bất quá mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-lam-sinh-chi-ton/2438124/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.