Hoàng Bích Thanh rất yêu thích Văn học. Vì vậy nên nha đầu ấy rất thích phân vai cho những người mình gặp gỡ.
Có kẻ độc ác. Có kẻ tham vọng. Có kẻ thủ đoạn. Có kẻ giả nhân giả nghĩa.
Nhiều khi, Trương Đại Vệ tự hỏi, vì sao hắn không được đóng những vai ấy. Trái lại, Hoàng Bích Thanh lại phân cho hắn vai người tốt.
Một đại ca tốt bụng, luôn làm điều đúng đắn.
-Khỏe rồi chứ? – Trương Đại Vệ cất tiếng hỏi, nhưng lần này bằng tiếng Đại Nam.
Văn nghe câu hỏi này, ớ người ra, nhưng rất nhanh chóng hắn lựa chọn giả vờ ngây ngô không hiểu gì.
“Nhanh trí đấy”, Trương Đại Vệ khen thầm. Nếu vừa rồi thằng nhóc theo bản năng mà gật đầu, sẽ ngay lập tức lộ ra nó là người Đại Nam.
-Mỗi người lên Trúc Sơn, ai cũng đều có câu chuyện riêng. Ngươi muốn giấu giếm cũng được, vờ câm điếc cũng chẳng sao. Ta không cản. Nhưng đã vào tới Tạp Vụ Đường của ta rồi, sự sống chết của các ngươi cũng là 1 phần trách nhiệm của ta. Nên lần sau đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn trong Tạp Vụ Đường, có mệnh hệ gì lại mang tiếng cho ta.
Trương Đại Vệ vẫn tiếp tục nói bằng thứ giọng Đại Nam hơi lơ lớ.
-Hiểu rồi thì biểu thị cho ta xem. Có ai cấm thằng câm gật đầu đâu? - Hắn hừ giọng.
Văn thật sự cảm thấy người trước mặt mình cũng không hề có ác ý, hơn nữa đêm qua trong lúc mê sảng, Khí của người này đã giúp điều hòa cho hắn. Đúng như lời ông ta nói, nếu thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968247/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.