Gió lạnh ùa vào trong chăn khiến Tiểu Xí rùng mình. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, hắn quờ quạng kéo lớp chăn phủ kín người mình, co ro thu người lại. Cái lạnh vẫn tiếp tục xuyên phá vào cơ thể hắn. Chịu không nổi, hắn phải cắt ngang giấc mộng tươi đẹp khi chỉ còn nửa bước lên tới đỉnh phong Tiên đạo, cay cú thức dậy. Chăn rất dày, Trúc Sơn cũng đang mùa hạ, cớ sao trong phòng lại lạnh buốt đến thế?
Trong phòng vẫn thắp một bóng đèn mờ, cũng là để soi đường cho các Tạp vụ vốn phải dậy sớm làm công, đủ khiến Tiểu Xí định hình phương hướng và phát hiện ra gió lạnh không thổi tới từ ngoài cửa sổ, mà từ bên kia vách ngăn, chỗ giường tên Vương Văn A.
Vốn xuất thân bần hàn, lớn lên trong nhà vách đất đông người ở, Tiểu Xí cũng đã hình thành thói quen kiểm tra giường người thân mỗi khi thấy điểm bất thường, hắn rất tự nhiên mà đi qua xem thằng bạn đồng phòng có gặp vấn đề gì chăng. Thoạt tiên thì hắn giật mình khi thấy thằng này khoanh chân tọa thiền trên giường, tư thế giống như đang tu luyện. Sau đó, hắn thất kinh khi thấy da dẻ thằng kia trắng bợt như xác chết, không mảy may chút sinh khí. Khí lạnh buốt như đông giá cũng từ người nó mà truyền ra.
Tiểu Xí hoảng hốt chạy tới, đưa bàn tay sờ lên má tên kia, ngay lập tức phải rụt tay lại vì lạnh như băng tuyết. Hắn đưa bàn tay chạm lên vai Vương Văn A qua lớp áo, cũng y như chạm tay vào nước đa qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968238/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.