Chương trước
Chương sau
-Lần sau muốn nhờ vả gì ta thì tới thẳng Định Chế Đường mà gặp.
Sau khi kéo Vân ra 1 góc, Đường Thái Nguyên mới nổi quạu. Không biết con bé này vô tư quá mức hay cố tình làm vậy nữa. Mà nó là con gái của Nguyễn Bạch, chắc chắn là cố tình!
-Đường bá bá có thể cho ta xin thẻ đi vào Luyện Đan Thất được không? – Không cần rào trước đón sau, Vân bập ngay vào vấn đề.
-Luyện Đan Thất? – Lão già nhíu mày - Cần vào đó làm gì? Mà đừng có gọi ta là bá bá.
-Thì… tui muốn trải nghiệm 1 chút. Thì đó, bá bá đưa cho tiểu nữ cuốn Trúc Sơn Tâm Pháp, tiểu nữ lại là dân ngoại đạo, cần phải đích thân trải nghiệm qua mọi khía cạnh của Tiên Đạo, mới có thể sâu sắc hiểu được thâm ý của Trúc Sơn Cư Sĩ để lại mà? Đi mà, bá bá?
Lão già lại nhíu mày sâu hơn. Nghiên cứu Trúc Sơn Tâm Pháp thì liên quan quái gì tới Luyện Dược? Muốn giở trò gì đây? Con nhỏ này là con gái của Nguyên Bạch, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.
-Mục đích của ngươi là gì, nói thẳng ra. Nếu thực sự chính đáng, ta còn có thể xem xét.
-Tiểu nữ nói thật mà. Tất cả đều là vì mục đích tu luyện. Bá bá đường đường là Đệ Nhị Trưởng lão, đại năng Định Chế Sư, thân đứng trên đỉnh phong của Tiên Đạo, chẳng lẽ lại không thể cấp cho tiểu nữ 1 cái thẻ ra vào Luyện Đan Thất hay sao? Lẽ nào… bá bá cũng e ngại Vũ Đăng Phiên trưởng lão?
Cái giọng vừa đấm vừa xoa đáng ghét này, chắc chắn là được di truyền từ bố nó. Lông mày Đường Thái Nguyên giật giật mấy cái, xem chừng cũng bị gãi trúng tim đen. Lão hắng giọng ho 1 tiếng.
-Khích bác ta cũng vô dụng thôi. Ta đưa các ngươi lên Trúc Sơn là để 1 lòng cầu Đạo, không phải để dạo chơi ngắm cảnh. Chốn Tiên giới cũng đầy rẫy phức tạp nguy hiểm, kẻ mới nhập môn không phải cứ muốn đi lung tung là được. Cho người vào Luyện Đan Thất không khó, nhưng ngươi vào đó quậy phá hoặc gây sự, lúc đấy ta muốn đứng ra bảo vệ cũng vô cùng phiền toái.
-Xem ra bá bá thực sự e sợ Vũ Đăng Phiên trưởng lão rồi – Vân giả 1 vẻ mặt buồn rầu nhìn xuống đất, 2 tay đan sau lưng, 1 chân đứng trụ còn chân còn lại vẽ nghuệch ngoạc trên nền đất, dáng vẻ thất vọng ê chề.
-Ngươi nói ta sợ ai?! - Đường Thái Nguyên lớn giọng.
-Thì đó. Tiểu nữ mắt thấy tai nghe. Trong môn phái, nhà nhà người người đều phải vì đan dược mà nỗ lực. Đan dược là tu vi, là cơ hội, là tài nguyên, là mục đích. Ai ai cũng nhắm về Luyện Dược Đường mà lấy lòng, mà sun soe nịnh bợ. Trong khi ấy, Định Chế Đường thân mang trọng trách cao cả, giúp môn phái phòng hộ trước ngoại địch mấy ngàn năm, nào ai nhớ tới? Đường bá bá tu vi cao thâm, kiến thức uyên bác, lại 1 lòng công tâm chính trực, hết mình vì sự nghiệp của môn phái, ai dè lại bị đám tiểu nhân lấn át đè nén. Tiểu nữ thấy thật sự đáng buồn.
Khụ khụ!
Lão Đường lại ho lớn 1 tiếng. Tiểu a hoàn này cũng biết ăn nói đấy chứ, dù có lẽ phần nhiều chỉ là lời giả dối, nhưng cũng không khỏi khiến lão cảm thấy mát lòng mát dạ.
-E hèm, Đường mỗ nhất tâm vì đại đạo, tranh đoạt ở đời chỉ như gió thoảng mây bay, từ lâu đã không còn để ý. Ngươi gọi người khác là tiểu nhân bỉ ổi, quả thực cũ g có phần quá đáng. Ta và Vũ Đăng Phiên đều đảm nhiệm trọng trách lớn lao, hắn được môn sinh tôn kính cũng là điều xứng đáng.
Đường Thái Nguyên ngoài miệng nói vậy, càng chứng tỏ trong tâm đã dính mồi. Vân biết giờ là thời điểm chốt hạ.
-Bá bá cũng vì môn phái mà cống hiến to lớn không ai sánh bằng, càng xứng đáng có được sự tôn kính vượt bậc. Thiết thấy Luyện Dược Đường ngày đêm khó nhọc bào chế đan dược phục vụ môn phái, bá bá thấy liệu ta có nên giúp đỡ họ 1 phần hay không?
Đường Thái Nguyên chưa bao giờ là kẻ ngu ngốc, lại rất nhạy bén với mùi lợi ích, nghe tới đây cũng đã phần nào nắm được ý đồ của Hồng Vân.
-Ngươi có phương pháp bào chế đan dược thay thế Luyện Khí Đan?
“Ồ!”, Vân cảm thán. Ngay lập tức nhìn đúng trọng tâm vấn đề, mấy lão quái trên đỉnh Tiên Đạo cũng ghê gớm đấy chứ? Cái gì mà tranh đoạt chỉ là phù vân, nhất tâm vì đại đạo? Có cái búa! Chỉ vài ba câu thoại, lão nhìn ra ngay mục đích của cô khi tiếp cận lão, chắc chắn phải là việc mang về lợi ích cho cả 2. Mang về lợi ích cho Đường Thái Nguyên, hẳn phải là cách đánh hạ uy thế hiện tại của Luyện Dược Đường. Uy thế ấy được thành lập dựa trên nhu cầu bất tận của môn phái đối với Luyện Khí Đan.
1 món đan dược vô cùng cơ bản lại là mấu chốt của toàn bộ vấn đề. Những đan dược cao cấp hoa mỹ kia, đối với môn đồ trong môn phái, là vô cùng quý hiếm xa xỉ, mà nếu có may mắn kiếm được 1 viên thì cũng chỉ là cái lợi nhất thời mà thôi. Số lượng Luyện Khí Đan đều đặn được phát hằng ngày mới là nguồn tài nguyên ổn định và đảm bảo.
Bào chế Luyện Khí Đan không hề khó, nhưng bào chế với số lượng lớn, thời gian nhanh chóng, hiệu suất cao, nguồn hàng đảm bảo thì lại khó khăn vô cùng. Nên chỉ có Luyện Dược Đường với đội ngũ Luyện Đan Sư đông đảo và có kinh nghiệm lâu năm mới có thể làm được.
Thứ mà Đường Thái Nguyên đang hỏi, cũng chính là điều này. Chứ nếu chỉ 1 viên Luyện Khí Đan, tự ông ta cũng có thể tạo ra được. Nếu có thể sở hữu 1 phương pháp sản xuất hàng loạt số lượng lớn, chắc chắn sẽ đánh gục vị thế độc tôn của Luyện Dược Đường.
-Không phải Luyện Khí Đan, nhưng là 1 mặt hàng khác có thể thay thế cho Luyện Khí Đan, với chi phí sản xuất rẻ mạt hơn rất rất nhiều, yêu cầu đối với người chế tạo cũng vô cùng thấp. – Vân trả lời – Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện 1 cuộc cách mạng trong ngành công nghiệp đan dược đang bị độc quyền hóa này!
Đường Thái Nguyên hít 1 hơi thật sâu. Cái gì mà cách mạng công nghiệp. Cái gì mà mặt hàng thay thế, chi phí sản xuất. Đây đều là những mỹ từ được đem tới từ Sa Li Khan sao?
-Ngươi thực sự có phương pháp đó sao? Và thứ mặt hàng mà ngươi nói tới là thứ gì?
-Đường bá bá, Luyện Đan cũng giống như tu luyện, đều sẽ trải qua Khởi Nguyên, Hỗn Thể, Hóa Hải, Tụ Đan có phải không?
-Đối với đan dược phổ thông, đúng vậy. Đan dược cao cấp sẽ còn trải qua những cảnh giới cao hơn nữa.
-Luyện Khí Đan cũng là đan dược phổ thông, cũng phải thông qua nước Tụ Đan mới có thể thành hình, phải không?
-Đúng vậy.
-Vậy nếu 1 sản phẩm chưa qua bước Tụ Đan, chỉ dừng lại ở bước Hóa Hải, liệu có thể sử dụng được chăng?
-Chưa Tụ Đan, mà chỉ Hóa Hải? Đó là loại thuốc nước mà dân gian vẫn sử dụng mà? - Đường Thái Nguyên lắc đầu - Loại thuốc đó dược lực quá thấp, chỉ dùng chữa mấy bệnh vặt trong dân gian mà thôi. Từ Hóa Hải trải qua Tụ Đan, dược lực sẽ được cô đọng gấp 100 lần, thậm chí là 1000 lần.
-Thông qua quá trình Tụ Khí phải không? – Vân nói - Nếu không Tụ Khí vào Đan, dược lực sẽ bay biến không thể giữ lại.
-Ngươi tìm hiểu về Đan dược thực sự khá sâu đối với 1 kẻ nhập môn đấy, ta thật sự ấn tượng đấy. Đúng vậy, không qua Tụ Khí, không cách nào giữ lại dược lực.
-Theo nguyên lý bảo toàn, nếu bỏ qua sự tan biến của dược lực, thì dược lực trong 1 lô thuốc nước cũng sẽ tương đương với 1 viên Luyện Khí Đan. Vậy, bá bá đã nghĩ tới việc thực hiện quy trình Tụ Khí ngay ở giai đoạn Hóa Hải chưa?
-Cái gì?
-Áp dụng quy trình phân tách dược liệu của Cận Tây. Và phải thật sự am hiểu về bản chất của Luyện Dược. Có lẽ đây là lý do chưa ai có thể thành công với hướng đi này. Linh Khí dù sao cũng là Linh Khí, nó hành xử rất khác biệt so với các hoạt chất sinh hóa thông thường.
-Cần 1 người thực sự am hiểu cả lĩnh vực để nghiên cứu theo hướng tiếp cận này ư? Và ngươi nghĩ mình là người đó sao?
-Không thử sao biết? – Vân nhún vai - Tiểu nữ dù sao cũng lớn lên ở Cận Tây, và lại có cuốn Trúc Sơn Tâm Pháp mà không phải ai cũng được chạm vào. Tiên Đạo chẳng phải cũng nói đó sao, đây là Cơ duyên, khả ngộ bất khả cầu. Với lại dù thất bại thì bá bá cũng đâu có mất gì?
“Cũng đâu có mất gì?”. Đây cũng chính là câu chốt của Nguyễn Bạch khi thuyết phục Đường Thái Nguyên 2 chục năm về trước. Có cái búa á! Thân là 1 nhà đầu tư, nếu các ngươi thất bại, ta sẽ mất nhiều thứ lắm á! Mọi tài nguyên ta bỏ ra để đầu tư vào thứ kế hoạch điên rồ mà các ngươi vẽ ra. Nhưng quan trọng hơn cả, thứ ta gửi gắm cho các người, là niềm tin, là hi vọng, là 1 phần hoài bão mà bản thân ta không thể thực hiện, ta gửi gắm nó cho kẻ trước mặt. Nếu các ngươi thất bại, thứ tổn thất ấy không cách nào có thể đong đếm.
Thực sự sẽ mất rất nhiều, Đường Thái Nguyên thở dài. Nhưng tại sao lão luôn bị câu nói này mê hoặc. Bởi thứ nhiệt huyết ẩn sau câu nói ấy, là tuổi trẻ sôi sục và cuồng dại, là sự liều lĩnh dám làm bất chấp nguy cơ thất bại chờ đón. Sẽ mất rất nhiều, nhưng nếu không thực hiện, sẽ còn mất nhiều hơn ư?
-Nói vậy, tức là ngươi vẫn chưa thực sự tìm ra cách, chỉ là muốn thử nghiệm trước phải không – Lão cất tiếng hỏi - Từ giờ tới Kim Tinh Hội chỉ còn 1 tháng rưỡi, ta vẫn cần ngươi tập trung học tập Tiên Thuật cho ta. Mấy thứ ngoài lề thế này, không phải ưu tiên hàng đầu.
-Tiểu nữ hứa sẽ không hề chểnh mảng chuyện chính. Hơn nữa kể cả khi hết thời gian mà chưa tìm ra hướng đi mới, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sau này mà!
Sau này? Nhà ngươi còn có rất nhiều lần “sau này”, còn sau Kim Tinh Hội, vật đổi sao dời, ta liệu có còn tiếp tục hành trình tầm Đạo này nữa chăng? Hay sẽ thoái lui vào dĩ vãng? Nhưng thôi, kệ vậy.
-Mưu đồ chuyện lớn như vậy, càng không nên chui vào hang cọp. Luyện Đan Thất không phải là nơi duy nhất có thể luyện dược. Định Chế Đường cũng không phải nơi lý tưởng, vì lượng lớn đan dược chuyển vào đó sẽ khiến ngoại giới nghi ngờ. Hãy tới Dược Khố, nói chuyện với 2 lão già ngồi canh cửa, bảo là Đường Thái Nguyên muốn Hắc Bạch Nhị Lão trả nợ lần thua cờ năm xưa. Ngươi sẽ được dẫn tới nơi luyện đan lý tưởng nhất Trúc Sơn.
-Chà! Tiểu nữ đã từng gặp 2 lão già ấy. Rốt cuộc họ có lai lịch gì vậy? Nghe rất có vẻ là cao nhân ẩn thế. Motif quen thuộc trong tiểu thuyết đây mà!
-Ngươi tò mò thì tự đi mà hỏi họ! Không có việc gì bận thì không mau mà tới đó đi. À, nhớ dẫn theo thằng anh trời đánh của nhà ngươi. Dẫn đi cho khuất mắt ta! Của nợ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.