Câu chuyện mà Vân Như Tài kể lại với Diệt Vô Sắc trong vòng 5 phút đến từ điểm nhìn của hắn, đương nhiên cũng sẽ lược bỏ đi nhiều chi tiết mà chỉ tóm tắt đại ý.
-Đại khái là, Lão Đại của ta đã cứu mạng ngươi 1 lần phải không?
Giữa bể bơi sóng sánh ánh trăng, 1 chiếc bàn uống trà chẳng biết vì sao có thể nổi trên mặt nước mà không hề rung lắc. Ngồi trên đó là 3 người.
Eric vốn không biết tại sao lại được tham gia vào câu chuyện, chỉ biết ngồi ngay ngắn im lặng, chăm chú lắng nghe. Vân Như Tài thì kể chuyện với sắc mặt bình thản. Diệt Vô Sắc thì hời hợt không để ý, nghiêng người nốc rượu, thỉnh thoảng lại quăng ít tiền cho dàn nhạc công phía xa.
-Không chỉ là 1 ơn cứu mạng. – Vân Như Tài đột ngột nhoài người về phía trước – Mà còn là 1 niềm hi vọng. Những năm tháng sau này, kể cả khi Tiên tộc đã chiến thắng, Tứ Vân Sơn đã dần hưng thịnh trở lại, nhưng sự thối nát của đám Tiên Nhân trên cao kia, cũng như sự bảo thủ trì trệ của vùng đất này, ta càng không cách nào chấp nhận nổi!
-Nếu Tiên phái thối nát, thì nó sẽ tự tiêu vong – Diệt Vô Sắc lại tiếp tục uống rượu – Hà cớ gì khiến ngươi bận tâm tới vậy? Chẳng phải ngươi cũng ghét Tiên phái lắm còn gì? Uống đi. Người ta nói khoái lạc chỉ là thứ cảm xúc nhất thời, chỉ là tự lừa dối bản thân để né tránh cuộc đời hư ảo. Nhưng nếu mọi thứ đều là ảo mộng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968211/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.