Chương trước
Chương sau
-Anh gì ơi! Anh không sao chứ?
Diệt Vô Sắc nghe loáng thoáng bên tai mình tiếng gọi. Hắn nặng nề mở mắt. Không còn hoang mạc nóng nực, không có kim tự tháp và đội quân nào cả, hắn vẫn ở trong cánh rừng rậm bên rìa Mai Sơn Quận.
Hắn đang dựa lưng mình vào 1 gốc cây. Trước mắt hắn là 1 thiếu niên với vẻ mặt lo lắng.
-Em thấy anh bị ngất trên đường, còn đang định gọi người tới giúp. Anh có sao không?
Diệt Vô Sắc sau lúc choáng váng ban đầu, gượng ngồi dậy quan sát cậu thiếu niên này. Cậu ta nói thứ giọng Bắc Hà mà hắn chưa thể đoán ra là ở vùng nào. Khuôn mặt cậu có cái ngây ngô ngờ nghệch của độ tuổi niên thiếu, nhưng sâu trong ánh mắt lại có sự từng trải nhất định. Qua giọng nói, Diệt Vô Sắc cảm nhận được sự lo lắng thật lòng mà đối phương dành cho mình, càng nghe thấy 1 sự thiếu tự tin và rụt rè sợ sệt.
-Anh không sao! – Hắn xoa gáy đứng dậy – Mà rừng rậm trong này cũng rất nhiều hung thú, đường lại ngoằn nghoèo khó đi. Chú em nếu không có việc gì sao phải vào đây…
Nói tới đây, hắn sững lại. Đúng thế, cánh rừng này theo hắn biết nhiều năm về trước, tồn tại rất nhiều hung thú nguy hiểm. Người có chút bản lĩnh hoặc nhiều kinh nghiệm sẽ biết cách đối phó, nhưng với 1 kẻ đã nằm ngất ở chỗ này không biết bao lâu, trời lại đã tối, tại sao vẫn bình an vô sự?
Xuất thân là dân bản địa Mai Sơn Quận, Diệt Vô Sắc rất nhanh phát hiện thấy những dấu vết ẩu đả ở cách đó không xa. Mắt hắn nhanh chóng trong bóng tối mà nhận ra vài xác chết của Lục Túc Hùng, loài gấu có 4 chi trước với móng vuốt dài sắc nhọn có thể chém nứt đá tảng. Có ít nhất 8 cái xác xung quanh đây.
-Tiểu huynh đệ… Cậu…
Diệt Vô Sắc sững sờ nhìn thiếu niên vẫn rất vô tư đứng trước mặt mình. Hắn thực sự chẳng biết phải hỏi gì, rốt cuộc chỉ nói:
-Cậu tên là gì?
-Em là Eric. Nhưng ở Viễn Đông thì anh cứ gọi em là Nguyễn Văn A.
-Eric? Ngươi từ nước ngoài tới sao?
-Em đã có thời gian dài sống ở Cận Tây.
-Cận Tây? Du học à?
Thiếu niên ấy gãi đầu không trả lời.
-Đám Lục Túc Hùng kia, 1 mình cậu xử hết à?
-Vâng. Em thấy chúng nó định tới làm hại anh, nên bất đắc dĩ phải cản chúng lại. Ai ngờ chúng nó hung dữ quá, em đành phải xuống tay. Á…
Thiếu niên còn chưa nói hết lời, Diệt Vô Sắc đã túm lấy cổ tay hắn.
-Anh… anh gì ơi! Em không phải cố ý muốn giết hại động vật hoang dã đâu mà. Anh đừng tố cáo em nhé? – Thiếu niên hốt hoảng phân bua.
Diệt Vô Sắc không để ý mấy lời ấy, hắn đưa 2 ngón tay lên bắt lấy mạch trên cổ tay cậu nhóc. Hắn chẳng cảm nhận được chút Khí lực nào vận hành trong cơ thể, tuyệt không có chút dấu hiệu nhỏ nhất nào. Đúng như cảm nhận sơ bộ lúc ban đầu, hắn chẳng cảm thấy 1 chút sức uy hiếp nào từ kẻ đối diện.
Nói cách khác, theo hắn nhận định, kẻ này rõ ràng hoàn toàn không có chút chiến lực nào.
Điều này đặt với câu chuyện 1 mình nó đánh chết 8 con Lục Túc Hùng, nghe thì có vẻ vô lí, thực sự lại rất thuyết phục. Lục Túc Hùng tuy là Hung thú hùng mạnh, nhưng cũng vô cùng nhạy bén khi nhận định đối thủ. Nếu nhận thấy đối thủ mạnh hơn chúng, chúng sẽ không hề e ngại co cả 6 chân lên mà chạy. Dẫn tới kết cục cả 8 con đều lao lên chịu chết như thế này, thực sự rất hi hữu.
-Anh gì ơi…
-Tiểu huynh đệ, giờ ngươi đang ở đâu?
-Em… hiện tại không có nơi nào để ở…
-Vậy ngươi đang đi tới đâu?
-Em… hiện cũng chẳng biết đi đâu…
-Có hứng thú lên Mai Sơn Phái chứ?
-Mai Sơn Phái? Là 1 trong Tứ Đại Tiên Phái nổi tiếng Bắc Hà đó ạ?
-Sao? Hồ nghi ta à? Ta là Diệt Vô Sắc, nổi tiếng khắp Tứ Vân Sơn này là Phong Lưu Đại Tiên, Đệ tử Chân truyền của Mai Chân Nhân Chưởng môn Mai Sơn Phái. Tiểu huynh đệ đã có công cứu mạng ta, cứ để Diệt mỗ báo đáp ân tình.
-Nhưng em trước giờ không hề biết gì về Tiên Thuật, lên Tiên Phái e sợ không tiện…
-Cần gì phải biết Tiên Thuật chứ? Ngươi là khách của Diệt mỗ ta, cả môn phái ai dám ý kiến chứ? Theo ta. Ta cho ngươi cùng hưởng thụ nhân sinh đỉnh phong lạc thú.
Nói rồi, Diệt Vô Sắc đi về 1 hướng, khoát khoát tay ra hiệu cho thiếu niên đi theo.
-Ơ kìa, Diệt ca… Mai Sơn Phái hướng này cơ mà?
-Đúng vậy. Nhưng trước khi lên Mai Sơn Phái, đã nói ta sẽ đưa ngươi đi hưởng thụ nhân sinh đỉnh phong lạc thú cơ mà?
-Ơ… Nhân sinh… cái gì lạc thú cơ?
-Chậm hiểu thế nhỉ? Thế ngươi nghĩ cái danh Phong Lưu Đại Tiên là từ đâu mà có? Theo ta, thẳng hướng Mai Sơn Đệ Nhất Kĩ Viện nào! Ta dẫn ngươi đi chơi gái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.