-Thiên Mệnh à? – Quang lẩm bẩm – Có vẻ không phải vấn đề của tôi. Con tàu này sẽ tới nơi nào?
-Bờ Tây của Cận Tây. Vùng đất Mutterland của Tiên tộc Ocelette.
-Bờ Tây của Cận Tây à? Khá ổn. Từ đó tới Tân Lục Địa cũng gần.
-Không muốn tới Mutterland diện kiến Nữ hoàng Elena 1 chuyến sao?
-Elena? Vô duyên vô cớ tới gặp mụ ta làm gì? Tôi còn đang đi ké đây, để bọn họ phát hiện ra khéo lại ném tôi xuống biển mất. – Quang vớ lấy cốc cà phê của ông già, không hề khách sáo nhấp 1 ngụm.
-Tôi thì lại nghĩ rằng Elena rất muốn gặp cậu. Thứ nhất vì cậu là Ám Hành Sứ Giả. Hai là vì cô ta muốn hỏi ý kiến của cậu về Cầm Dạ Nguyệt.
-Phụt!!!! – Ngụm cà phê vừa trôi xuống cổ họng, đã sặc lên mũi – Hỏi ý kiến tôi về con quỷ cái đó làm gì? Tôi liên quan gì tới cô ta chứ?
Đúng lúc này, toàn bộ căn phòng u tối dưới boong tàu bỗng nhiên bị phủ trùm bởi 1 màn sáng trắng.
-Nơi đây là đâu vậy?
Văn đứng dậy đưa đôi mắt dáo dác nhìn quanh. Hắn thấy cả thế giới này bỗng nhiên trống trơn trơ trọi trong 1 biển sương trắng.
“Cậu Vương Thành Văn, cậu tỉnh rồi à?”
Giọng nói kim khí quen thuộc này khiến hắn giật mình nhìn xuống. Ở nơi trống trải bao la này, lại xuất hiện con Abo.
-Sao cậu lại ở đây? Nơi đây là đâu?
“Nơi này chẳng là ở đâu cả. Nó không nằm trong bất cứ vị trí địa lý nào trên thế giới. Nó cũng không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968177/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.