Đức cắn răng chạy theo Nguyễn Mạnh tới chân tòa tháp.
- Nhảy vào đó đi!
- Nhưng còn thẻ… - Đức sống ở Sa Li Khan đã lâu. Hắn biết để bước vào Đệ Nhị Tháp cần tới thẻ căn cước. Rồi hắn chợt nhớ ra mình vẫn còn chiếc thẻ lấy từ người Vương Thành Văn.
Lão Bạch không muốn tốn thời gian. Lão túm lấy người hắn, ném thẳng vào bức tường tòa tháp.
Sau cái cảm giác hốt hoảng đột ngột, Đức cảm thấy mình như bay qua 1 làn nước mát lạnh. Tới khi cơ thể chạm xuống đất, hắn thấy mình đã ở trong 1 không gian rộng lớn.
Nơi đây rộng lớn tới mức không nhìn thấy biên giới, và gần như trống rỗng.
Ở xa xa phía đường chân trời, chỉ có 1 cánh cửa.
Đức bước vài bước hướng về phía cánh cửa đó.
- Ngươi sẽ không bao giờ tới được nơi ấy đâu.
Giọng của Nguyễn Bạch vang lên khiến hắn giật mình. Quay lại đã thấy lão ở phía sau mình.
- Đây là đâu? – Đức hỏi – Và ông là ai? Ông rốt cuộc là ai?
- Ta chỉ là 1 runner rong ruổi khắp thế giới này mà thôi. Còn nơi đây là tầng thấp nhất của Hắc Tháp. Của cả 3 tòa tháp.
- Tôi chưa từng nghe nói về 1 nơi thế này – Đức đưa mắt nhìn quanh – Ông đã từng tới đây rồi sao?
- Đây là lần đầu tiên. – Nguyễn Bạch cũng đưa mắt nhìn quanh, không phải nhìn kiểu dáo dác ngây ngô như Đức, mà bằng ánh mắt quan sát của 1 người lão luyện. Hắn khẽ nheo mày – Nhưng nơi này có vẻ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968171/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.