Vương Vũ Hoành giơ cao cánh tay lên trời, rồi nặng nề đập thẳng xuống mặt đất. Mặt đất rung rinh theo cú đập của hắn.
Hắn lại giơ nắm tay lên, rồi lại dộng xuống bằng toàn bộ sức lực.
Lực phản chấn từ mặt đất đẩy bật cánh tay hắn về phía ngược lại, tạo đà để hắn kéo cơ thể nặng nề thương tích của mình ra khỏi hố sâu nơi hắn vừa rơi xuống.
Hắn khó nhọc gượng dậy.
Ung dung đứng trước mặt hắn vẫn là Man’Noerr.
Trước thứ sức mạnh khủng khiếp mà Man’Noerr vừa phô diễn, Vũ Hoành cũng không vì thế mà sợ hãi.
Cuộc đời này, hắn đã đối diện với những kẻ mạnh hơn mình quá nhiều, mạnh tới mức vô lý, tới độ dù có kẻ nào mạnh hơn nữa, khủng khiếp hơn nữa, hắn cũng coi như không có gì khác biệt.
Hắn gồng buồng phổi của mình, nén những cơn đau đớn như một con cá mắc cạn phải chịu những cơn đau khi hít không khí của mang của mình, mà hít thật đầy thứ không khí đặc sánh sền sệt nơi này.
Qua không biết bao nhiêu thời gian ở nơi chốn này, hắn đã ít nhiều hấp thu được Khí lực từ nơi đây để vận chuyển chúng trong cơ thể.
- Điều gì khiến ngươi cố chấp tới vậy? - Man’Noerr nhìn hắn, khẽ lắc đầu - Điều gì khiến ngươi có thể không ngừng đứng dậy dù đã tả tơi và mệt mỏi tới vậy?
- Ta có thứ ta cần bảo vệ. Ta có những người mà ta yêu quý. Ta sẽ mạnh mẽ hơn tất cả để có thể bảo vệ họ. Sẽ không có bất kì kẻ nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968168/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.