Vương Thụy An nhìn Phạm Viết Tuệ ngồi thừ một góc ở đó, hỏi gì cũng đứng hình một lúc mới ấm ứ trả lời, trong lòng ngao ngán không thôi.
Gánh nặng của việc sinh ra trong một gia tộc lớn, phải mang trên vai cái kỳ vọng phải trở thành vĩ đại như cha ông của mình, thực sự là quá sức với một tên thiếu niên.
Vương Thụy An có một “đứa” em trai, một đứa em già đầu rồi vẫn không chịu lớn, lão làm sao không hiểu. Vương Chính Đức rũ bỏ phắt một cái toàn bộ trách nhiệm với gia tộc, để một mình lão còng lưng gồng gánh suốt hàng chục năm trời, lão làm sao không hiểu.
Ấy vậy mà, quay đi quay lại, cũng đã từng này tuổi rồi. Thọ mệnh còn lại bao năm, lão cũng chẳng biết. Chiến lực của lão đã dần dần bước tới đỉnh phong, bất kì thời khắc nào cũng có thể qua con dốc của sự nghiệp.
Dù trí tuệ có thể vẫn còn minh mẫn, dù kinh nghiệm càng ngày càng sâu cay, dù kiến thức vẫn không ngừng tiếp nạp, nhưng khí lực thì cứ theo chu kì của trời đất, chẳng thể nào sung mãn được mãi mãi.
Mà chiến lực, chính là sự kết hợp giữa trí tuệ và khí lực. Không có trí tuệ, khí lực dồi dào cũng chẳng biết dùng ra sao. Không có khí lực, thì biết mà không thể làm, lực bất tòng tâm.
Tới cảnh giới Tiến sĩ, khí lực trời đất sẽ cộng hưởng với khí lực của bản thân. Khí lực của bản thân càng hùng hậu, thì khí lực mượn được từ thiên địa lại càng khủng khiếp.
Vương Thụy An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968091/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.