Chương trước
Chương sau
Sét vừa đánh xuống, đã thấy một luồng khí cuồng dại từ nơi đó phóng tới, khiến tất cả tế bào trên người Văn tê dại. Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có chạy qua nhận thức của hắn chỉ trong một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi.
Trước khi hắn kịp phản ứng lại, một cú đá đã tới nhanh tựa ánh chớp.
Điều tiếp theo hắn cảm nhận thấy là cơ thể mình xoáy tròn trong không trung, rồi tiếp đất một cú đầy choáng váng.
Ngay khi cơ thể vừa nảy lên từ cú tiếp đất đầu tiên, Văn đã cố nén cơn đau mà giương mắt tìm kiếm Triệu Khuyết. Mắt hắn chỉ bắt kịp một tia sét lướt qua.
Hự!!!!
Lần này là một cú đạp thẳng vào bụng hắn, khiến hắn bay về phía sau như một viên đạn. Nhưng Triệu Khuyết còn không để cho hắn chạm đất lần nữa. Bằng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, hắn đã chạy tới ngay sau lưng Văn.
Bốpppp!!!
Một cú đá hất Văn bay thẳng lên trời.
Văn thực sự quay cuồng. Hắn đã thực sự mất dấu đối thủ. Nhưng hắn cũng không thể nào cứ như vậy để bị đánh.
Trong trạng thái quay cuồng, đôi chân hắn không ngừng Đạp Không Bộ vào không trung, liên tục biến hướng chuyển động của cơ thể, vừa là để tìm lại thăng bằng, vừa là để tránh né những đòn công kích tiếp theo.
Nhưng, từ cái nhìn của những người đứng ngoài, họ đều thấy Triệu Khuyết đã nhảy lên theo sát Vương Thành Văn. Mỗi bước biến hướng của Văn lại bị bắt kịp bởi một lần biến hướng của Triệu Khuyết. Sự bám sát khó chịu này còn khiến Vân không thể nào tung pháp thuật ra yểm trợ.
Cô chỉ có thể giương mắt nhìn, hay đúng hơn là cố lắm mới có thể nhìn kịp thấy Triệu Khuyết ra đòn. Một cú lộn người đá Văn đập mắt xuống đất, sau đó là hai bàn tay bắt chéo chĩa thẳng xuống phía dưới.
Sấm sét từ hai bàn tay Triệu Khuyết phóng ra, oanh động như thiên lôi giáng xuống, đánh thẳng xuống nơi Văn vừa rơi xuống.
Cú này là trúng trực diện.
- Văn!!!
Vân hốt hoảng lao lên bảo vệ “hàng”. Chuyến này thì đi buôn lỗ vốn rồi sao?
Liễu Thanh Chân thì nắm chặt bàn tay. Biết là Thiên Mệnh vẫn chưa thực sự trưởng thành, nhưng đến trình độ như Văn hắn thấy đã đủ đáng sợ. Vậy mà vẫn bị Triệu Khuyết đánh cho như con vậy sao?
- Anh Phong, chuẩn bị yểm trợ cho em!
Vân đã cắm sạc dự phòng vào điện thoại. Từ sáng tới giờ cô đã sử dụng tới gần như cạn kiệt lượng pin rồi, nhưng đối thủ trước mắt thì không thể nào lơ là. Có “ăn” nổi hắn hay không, thậm chí cô cũng không nắm chắc.
Phía bên kia, Những con hổ Sa Li Khan cũng đã triển khai súng ống. Phan Văn Dũng cũng đã khởi động tay chân.
Trên bầu trời, sấm sét từ Quận 2 đùng đùng nổi lên. Một tia chớp nháy lên sáng lòa 1 phần 3 bầu trời, kèm theo đó là tiếng sấm oanh động. Mưa từ Quận 2 bắt đầu từng giọt từng giọt trút xuống. Từ trên Ngã Ba Lớn, chỉ thấy một bên mưa rơi, một bên nắng lại bắt đầu hửng lên, trông vô cùng lạ mắt.
Từ dưới hố sâu, chỉ thấy Vương Thành Văn lồm cồm đứng dậy.
Bộ đồng phục trên người hắn bị đánh cho đen ngòm, nhưng lại không quá rách rưới. Thân thể hắn cũng không chịu quá nhiều tổn thương. Tóc hắn dựng hết lên vì điện tích.
- Văn! Chưa chết hở?! - Vân hớn hở kêu lên.
Văn không trả lời. Hắn giơ cánh tay trái ra hiệu cho cô đừng bước lên. Mưa từ Quận 2 theo gió hắt vào một bên mặt hắn. Hắn chầm chậm nhắm đôi mắt lại.
Lại là một biển cát. Với mặt trời đen. Và bầu trời đầy sao. Xa xa cuối đường chân trời, một bóng người trùm áo choàng đứng đó, không rõ nhân dạng, chỉ thấy tà áo bay phất phới trong gió cát.

Văn bất thình lình mở mắt. Một luồng Khí lực tỏa ra khiến cho tất cả những hạt mưa rơi xuống xung quanh hắn bỗng nhiên bị khựng lại một nhịp. Nơi hắn đứng, đã chỉ còn lại một tàn dư hình ảnh.
Triệu Khuyết, lần đầu tiên từ lúc hắn xuất hiện tới giờ, bộc lộ ra một nét kinh ngạc khó tả trên gương mặt.
- Ảo ảnh… của I’’ana?
Làn mưa rơi xuống bị tách ra thành một đường thẳng nhắm về hướng hắn, mà tuyệt nhiên không thấy bóng hình của Vương Thành Văn ở đâu. Chỉ trong một tích tắc, đường thẳng tạo nên bởi màn mưa ấy đâm xuyên qua người Triệu Khuyết, rồi Vương Thành Văn bất thình lình xuất hiện phía sau lưng hắn.
- Bước nhảy của Kou’dain?
Triệu Khuyết ngay lập tức quay người lại, vẫn chưa hết sự sửng sốt. Tuy vậy, hắn vẫn không quên ra đòn. Xoay người tung cước, tốc độ nhanh như sấm chớp.
Văn thụp người xuống, và khẽ nhích vai.
Chỉ một cú nhích vai nhẹ, ngoài ra không nhìn thấy bất kì động tác gì khác.
Bang!! Uỳnh!!! Toác!!!! Rầm!!!!!! Bốpppp!!!!!!!! Uuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!!!
Một loạt những tiếng nổ vang lên đồng thời, kéo dài bằng một tràng âm cao tần như tiếng ngâm nga của một loài hung thú.
Chỉ thấy Triệu Khuyết như bị trúng một cú đấm vô hình vào bụng, khiến cả người bay như diều đứt dây về phía sau, xoay hơn chục vòng giữa không trung.
- Nắm đấm… của… Rukth’Oarr…
Triệu Khuyết lẩm bẩm trong lúc rơi xuống mặt đất.
- Cái… Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Phan Văn Dũng trợn tròn đôi mắt kinh ngạc. Hắn quay lại nhìn Đức. Đức lại quay sang nhìn thủ hạ. Tất cả đều đang giụi mắt.
Nguyễn Hồng Vân cũng sững sờ chết lặng. Nguyễn Thanh Phong mơ hồ nghiêng nghiêng đầu thắc mắc. Liễu Thanh Chân lại càng câm nín.
Một pha vừa rồi, ở nơi này, hoàn toàn không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vương Thành Văn vừa làm cái gì? Không kể tới Kính Hoa Thủy Nguyệt kết hợp cùng Bộ Pháp mà hắn sử dụng, nhưng pha cuối cùng kia, bằng hành động gì mà hắn có thể đánh bay Triệu Khuyết?
Vừa rồi, rõ ràng là một cú Phá Không Quyền, hay theo Văn vẫn gọi, là Mãn Nguyệt Triều Quyền. Nhưng phát động Mãn Nguyệt Triều Quyền cần rất nhiều công đoạn, từ thủ thế, súc lực, rồi tung quyền, lại cần một không gian triển khai nhất định.
Chỉ một cú nhích vai, lại bằng cách nào tung ra Phá Không Quyền, đây vốn đã là điều không ai dám tưởng tượng tới, cũng không thể nào lý giải.
- Vương Thành Văn… thằng nhóc này… là cái thể loại gì vậy?
Phan Văn Dũng lắp bắp không nói nên lời. Dám cá ở nơi này, bất kì ai cũng đều chung suy nghĩ như hắn.
Nhưng Văn, hắn không hề buông lỏng. Hắn vẫn cảm thấy ở Triệu Khuyết có cái gì đó không đúng.
Bất chợt, một tiếng sấm lại vang lên. Lần này, lại một tia sét giáng xuống nơi Triệu Khuyết vừa ngã xuống.
- Cẩn thận!!!!!
Liễu Thanh Chân kêu lên. Hắn vội vã lao ra. Văn cũng giật mình mà quay lại. Chỉ thấy Liễu Thanh Chân bị đá bay thẳng về phía hắn.
Không kịp né tránh, Văn đưa tay đỡ lấy Liễu Thanh Chân, cũng khiến hắn lảo đảo ngã về phía sau. Phía trước, Triệu Khuyết cũng đã chẳng biết từ đâu xuất hiện, lao thẳng về phía hắn.
Nhanh tay đẩy Liễu Thanh Chân qua một bên, Văn đạp vào thành cầu, nhảy thẳng lên không trung. Một bước đạp, hai bước đạp, ba bước đạp. Hắn vặn người giữa không trung, tung một cước.
Hành Vân Thiên Cước!
Triệu Khuyết cũng đã bay tới. Giữa không trung, hắn cũng xoay người tung một cước. Sấm sét theo chân hắn vẽ thành một vòng sáng rực.
Cước đọ cước ngay giữa không trung, chỉ thấy chân của Vương Thành Văn bị Triệu Khuyết đá bật ra, rồi tiện đà xoay người, hắn đưa chân trái đạp về phía sau, bồi cho Văn một cước thẳng vào bụng.
- Ngươi là… Kẻ Phán Quyết… đúng như những gì ông ấy đã nói… nhưng ta… ta là… M…No..ar…
Văn chỉ kịp nghe thấy vài lời sau cùng đó, trước khi hắn bị thấy mình rơi tự do… Sau đó, là một cú tiếp nước không mấy dễ chịu, rồi mọi thứ mờ dần.
Dòng Mẫu Hà đã nhấn chìm hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.