- Cái quái gì vậy???
Nghe thấy câu nói vừa rồi của Phạm Viết Phương, Vân là người đầu tiên giật nảy mình.
- Không phải là đang ám chỉ mình chứ?
Nguyễn Bạch vội vã xua tay:
- Thôi nào con gái! Mày ảo tưởng vừa thôi chứ? Mày nghĩ mày quan trọng tới vậy cơ à? Mày là ai mà Phạm Viết Phương phải biết tới cơ chứ? Lại còn chìa khóa mở ra thế giới mới…
Nguyễn Bạch vừa nói tới đây, Vân đã nheo mắt lại:
- Không liên quan gì tới Con Rối mà cha vừa lấy được chứ?
- Vớ vẩn nào! Chắc chắn không liên quan!
- Không biết được! Đưa đây con kiểm tra cho chắc nào!
- Chắc chắn là không liên quan! Nếu thứ đó mà quan trọng tới vậy, thì đã không lấy được dễ dàng tới vậy!
Lúc này, Văn lên tiếng:
- Hai người bình tĩnh nào! Còn chưa biết chắc là ông ấy có nói tới Vân hay không cơ mà?
- Ừ nhỉ? - Nguyễn Bạch vừa cố cản Vân lục lọi túi của mình, vừa vuốt cằm - Trên đời này thiếu gì đứa mặc áo đỏ.
Renggggg!!!!
Tiếng điện thoại đột ngột vang lên.
Là của Văn.
- Thằng Minh gọi. - Hắn nói.
Lập tức trong xe im lặng bao trùm. Kênh trực tiếp cũng bị tắt tiếng. Chỉ còn tiếng điện thoại réo vang.
6 mắt nhìn nhau.
Đến giờ ai cũng biết thằng Minh là fan trung thành của Phạm Viết Phương. Vừa nghe câu đố vừa rồi, hắn đã gọi cho Văn, là ý gì?
Không quá nghi ngại như 2 con người kia, Văn vẫn bật điện thoại lên, đồng thời để chế độ loa.
- Alo! Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968058/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.