Mùi tanh của máu nồng nặc khắp khoang tàu.
Thôi Phương vừa tu một hớp rượu rum chát, vừa ngán ngẩm nhìn đám thủ hạ dọn dẹp mấy cái xác.
Hắn lắc lắc khẩu súng trên tay. Đầu súng vẫn vương mùi khói.
Làm cướp biển mà nói, phải đến mức giết chết con tin như vậy là điều hắn chẳng muốn chút nào. Cứ đôi bên cùng vui vẻ mà hắn nhận được tiền thì vẫn là hay nhất.
Thôi Phương làm cướp biển, lúc giết chóc thì rất là tàn bạo, nhưng khi đối xử với con tin thì cũng có thể coi là lịch sự đến hết mức.
Không hiếp không đánh, ngày 3 bữa cơm, phòng ốc cũng không đến nỗi là quá bẩn thỉu. Nhiều khi con tin còn được đãi ngộ tốt hơn cả thủy thủ đoàn.
Giờ cướp biển cũng giống như một nghề làm ăn vậy. Anh đã làm ăn là anh phải có uy tín, phải có quy tắc, phải biết coi khách hàng là thượng đế. Mặc dù khách hàng của anh cũng chính là nạn nhân của anh vậy…
Cũng chính vì cái chữ tín ấy, mà một khi người nhà nạn nhân nhất quyết không trả tiền chuộc, thì Thôi Phương buộc phải giết. Nếu mình không giết thì dân trong ngành nó khinh, mà thị trường nó cũng không coi mình ra cái gì.
Nạn nhân vừa rồi của Thôi Phương thực ra khá là đáng thương. Lão đã gần 6 chục tuổi mà vẫn lênh đênh buôn bán ngoài khơi. Gia sản cũng không phải là ít, nhưng mà mụ vợ lão thì ăn chơi láo lếu hách dịch hung dữ ảo tưởng lười biếng đua đòi khốn nạn… Lũ con cái thì vô ơn bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968050/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.