- Vậy ta đi nhé?
Hắn khẽ hôn nhẹ lên trán nàng. Một cái hôn thật dịu dàng và trìu mến.
Kiên nhẫn, dịu dàng, biết quan tâm, và không gia trưởng. Từ ngày ở bên nàng, hắn còn thấy lòng mình nhẹ nhõm đi thật nhiều.
Tuổi thơ hắn đã không được trọn vẹn. Thời trưởng thành cũng không hề dễ chịu. Nhưng nàng đã bù đắp tất cả.
Cuộc đời con người, chỉ cần chịu đựng qua những ngày khốn khổ, rồi ắt sẽ có lúc tìm được người phụ nữ thấu hiểu mình, và cùng nhau nương tựa để đi trọn cuộc đời này.
Không cần vinh hoa phú quý, không cần danh tiếng quyền lực, miễn là lòng ngươi thanh thản bình an.
- Chàng nhớ nhé. Tuyệt đối đừng nói về giấc mơ kia cho người khác, đặc biệt là Vương Bá Thế!
Hắn thở dài. Vì sao không chỉ cô hắn Vương Tuyết Trinh, mà đến cả Hoàng Bích Thanh cũng đều nghi ngại anh trai mình tới vậy.
- Ta nói nè, Bá Thế ấy, anh ta không đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ đâu. Ta chơi với anh ấy từ nhỏ, liệu còn ai hiểu anh ấy hơn ta nữa? Anh ấy đáng thương hơn là đáng sợ. Anh ấy phải từ bỏ rất nhiều đam mê của bản thân để đáp ứng kì vọng của phụ vương. Dần dần những áp lực ấy tích tụ lại và anh ấy không biết làm sao để giải phóng nó. Anh ấy càng tài năng bao nhiêu, thì áp lực xung quanh càng nhốt chặt anh ấy lại bấy nhiêu. Thậm chí ta còn biết anh ấy có đi kỹ viện chơi gái, rồi làm nhiều điều xằng bậy khác, nhưng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968046/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.