Nhiệt độ càng ngày càng thấp dần. Tuyết đã bắt đầu rơi.
Những bông tuyết buốt giá rơi xuống người Phù Dung, đều bị một ngọn lửa âm ỉ đốt cho tan chảy.
Nếu là với thể trạng bình thường của hắn, hẳn không thể nào sống nổi dưới tiết trời khắc nghiệt này, nhưng bên trong hắn còn một con quái vật âm thầm bảo hộ.
Lão Tứ thì không được con quái vật nào bảo hộ, hắn chỉ đơn thuần là không thấy lạnh. Khí lực con người khi tới mức độ nhất định, đã có thể điều hòa được thân nhiệt.
Từng hạt tuyết lạnh lẽo rơi xuống gương mặt trắng trẻo hiền hòa của Lão Tứ, đọng lại nơi đó, rồi một hạt tiếp một hạt, chẳng mấy chốc một tầng băng mỏng đã phủ lên gương mặt vô hồn của hắn. Đôi mắt Lão Tứ vẫn chăm chăm quan sát bầu trời, bằng một cái nhìn trống rỗng.
- Vì sao chúng ta lại nằm ngửa?
Hắn đột ngột hỏi một câu như vậy. Mà câu hỏi này, chỉ có Phù Dung là người tiếp nhận. Hắn gãi đầu gãi tay một chút.
- Tại sao chúng ta lại không thể nằm ngửa? - Phù Dung hỏi lại.
- Con chó, con mèo, con ngựa, con cá sấu, đến cả con rồng, tất cả đều nằm sấp. Tại sao chỉ mình con người chúng ta nằm ngửa?
Phù Dung nhíu mày một chút. Hắn chợt nghĩ tới cái bệnh đau lưng mãn tính của Lão Tứ.
- Là để giảm áp lực cho cột sống? - Hắn phỏng đoán.
- Hay! Chính là để giảm áp lực cho cột sống! - Lão Tứ vẫn nằm đó, vươn hai tay lên, ưỡn lưng, vẻ mặt vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968009/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.