Vân theo chân Văn rời khỏi Câu Lạc Bộ. Hiếm khi nào cô thấy thằng này đích thân ra khỏi Câu Lạc Bộ. Chủ yếu toàn bộ thời gian, đều là hắn ngồi đọc sách trong phòng, và người khác tới tìm hắn.
Mà công nhận, những người tới tìm Vương Thành Văn, đều không phải loại vô danh gì.
Văn cũng khá cao. Chỉ khi nhìn hắn bước đi thế này, Vân mới để ý. So với vóc người nhỏ bé của Đại Nam, thì 1m70 cũng khá là cao. Dáng đi cũng rất thẳng, chứ không gù gù kiểu mọt sách. Bước chân của hắn cũng rất nhẹ nhàng.
Thói quen nghề nghiệp thường khiến Vân để ý tới bước chân của người khác. Có những thứ mà người ta có thể che giấu được, nhưng bước chân thì rất khó. Bước chân thường phản ánh chính xác khả năng vận động của con người. Xem ra, thành tích 9,8s của Văn không phải là bịa, tên này xác thực chạy rất nhanh.
Để ý tới bước chân, thì Vân cũng thấy luôn đôi giày hắn đang đi. Khá là cũ, nhưng vẫn dùng tốt. Cũng giống như cách hắn siêng năng dọn dẹp vậy, Vương Thành Văn giữ đồ đạc khá tốt. Của bền tại người. Quần áo hắn cũng được là gấp rất chỉn chu.
Vân lại nhìn lại bản thân mình. Trừ chiếc khăn đỏ đang đeo, và cái điện thoại đang dùng, còn lại đều là đồ mới cứng. Không phải vì Vân thích tốn tiền mua sắm, mà là cô dùng đồ rất mau hư hỏng.
Theo Văn đi dọc sân trường Kình Ngư, chẳng ai nhận ra hắn. Ngược lại, người ta nhận ra Vân nhiều hơn. Mà, hôm nay mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967998/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.