Vân, mày còn nhớ dòng sông chảy hướng nào chứ?
- Cần gì phải nhớ? Con có Map mà. Hướng đó.
Vân chỉ tay sang bên trái.
Lão Bạch nhìn theo hướng con gái chỉ. Hắn bước từng bước một, vừa đi vừa đếm số bước. Chạm đến bức tường, là 20 bước tất cả. Mỗi bước hắn bước 60cm, vậy là 12m.
Lão đưa mắt nhìn lên bức tường. Trên bức tường điêu khắc hình thù những cành cây hoa lá đan vào nhau rậm rạp.
- Sâm Lâm. Rừng rậm. Đời là bể khổ, là một rừng rậm không lối thoát. Rừng rậm, cũng là thượng ngàn. Người chết được an táng hướng về nguồn cội, tức là sẽ quay đầu về thượng nguồn dòng sông. Nhưng ngày xa xưa, làm gì có ai biết thượng nguồn dòng sông nằm ở đâu?
- Hướng Bắc - Vân chợt nói - Cha nhớ cái hồi đi khoắng mộ ở Inka chứ? Đầu người chết cũng được để quay về hướng Bắc.
- Vậy nhánh sông ở đây chảy theo hướng gì?
- Hướng Nam. Lên đoạn trên nó mới quay ngược dòng chảy.
- Hướng Nam? - Lão Bạch lại nhìn lên bức điêu khắc rừng cây. - Nơi chúng ta đứng đây, ngày đó là đáy sông. Người Hà Quốc quan niệm, dưới mặt nước là một thế giới phản chiếu. Một vũ trụ bị đảo ngược. Rừng rậm ở phía Nam, cội nguồn nằm ở phương Nam. Một khúc sông ngược chiều. Tiền nhân muốn gửi gắm điều gì cho ta?
Chợt lão Bạch quay ngoắt đầu lại, nhìn về phía con gái mình.
- Vân, sau lưng mày!!
- Sao hả cha?
- Chụp lại bức tường đằng sau lưng mày!
- Vâng…
Tách!!
- Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967962/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.