Tao không nghĩ mày thật sự cam lòng như vậy đâu.
Vinh Mũi Chó nói.
- Ý mày là sao?
- Cơ nghiệp bố mày để lại, tao biết mày không muốn để mất. Thời đại cá lớn nuốt cá bé thế này, không vươn lên thì rồi cũng sẽ bị nuốt mất. Tao chỉ nghĩ là mày chưa đủ sẵn sàng để quay trở lại mà thôi.
- Thú thực với mày, giờ tao cũng không biết nên làm sao. - Vũ Hải Hùng trả lời - Vô Cực có Tiếu Diện, Duyên Hải có Chó Điên, Phong Ba có Thái Sơn, ngoại thành có bọn Chân Nhỏ, ở Kình Ngư lại có Bạch Thế Thắng. Hải Long bây giờ không có cả nhân lực lẫn cao thủ lẫn vốn liếng, tao đang tính tới bước đường cùng là cúi đầu trước Bạch Thế Thắng…
- Hiện giờ mày chưa có gì trong tay, không có nghĩa là mày không thể.
- Ý mày là…
- Bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhất, dần dần lớn mạnh.
- Nhưng… Chẳng lẽ tao…
- Mày nên tới dùng một bữa cơm.Vân lớn lên ở Cận Tây. Người Cận Tây có tâm trạng rất tùy thuộc vào thời tiết. Phấn khởi khi nắng lên, và buồn chán khi mưa xuống.
Hôm nay là một ngày mưa, như một điều tất yếu vào cuối hạ ở Đại Nam.
Không gì chán hơn là một ngày mưa. Vân sẽ phải ở lì trong phòng Câu lạc bộ.
Cô vốn là một người hiếu động, ngồi mãi một chỗ làm cô chồn chân.
Càng chán hơn khi chếch một cái bàn, là một con Mọt sách cứ chăm chăm đọc sách.
Xoạt, xoạt.
Thỉnh thoảng lại là tiếng hắn giở sách, cùng tiếng mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967953/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.