Vương Thành Văn là một “thực thể” gây shock khá nhiều đối với Nguyễn Hồng Vân, vì tên này mang lại cho cô những ấn tượng một trời một vực với ông bu của mình.
Hắn chăm chỉ, sạch sẽ, gọn gàng, cẩn thận. Mỗi sáng khi cô tới Câu lạc bộ, hắn đều đang quét dọn lau chùi. Sau đó, khi đi lên phòng họp, đã thấy tài liệu sách vở được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy.
Cả tòa nhà 3E chẳng biết từ khi nào đã có một gian bếp, và bữa ăn trưa đầu tiên ở Câu lạc bộ, Hồng Vân đã khóc.
Khóc vì lần đầu trong đời cô được ăn ngon như vậy.
- Mẹ tôi là bếp trưởng. - Hắn nói - Tôi nấu ăn từ nhỏ đã quen rồi.
Nhưng bù lại những đức tính đó, Vân lại cảm thấy tên này là một kẻ vô cùng nhàm chán, không chút thú vị gì.
Cả ngày hắn chỉ ngồi trong phòng đọc sách. Đọc từ cuốn này tới cuốn khác. Tới khi đọc xong, hắn lại tới thư viện mượn tiếp.
Hắn thờ ơ với bên ngoài. Hắn thờ ơ với cả Câu lạc bộ. Và hắn cũng chẳng có chút nào ý định kinh doanh cái gì.
- Chúng ta nên chiêu mộ thêm thành viên!
- Ừm.
- Chúng ta nên tổ chức nhiều hoạt động!
- Ừm.
- Chúng ta phải tìm cách kiếm thêm kinh phí cho Câu lạc bộ!
- Ừm.
…
Vương Thành Văn là như vậy. Hắn chả care một chút nào tới những chuyện bên ngoài. Hắn chỉ quan tâm tới mấy cuốn sách của hắn.
Một con mọt sách chính hiệu.
Đôi lúc Vân thắc mắc không biết vì sao tên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967950/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.