Hắn mở cánh cửa.
Một hành lang tối tăm.
Mọi khí lực mà hắn tỏa ra, đều bị bóng đêm nuốt chửng.
Hắn không biết mình đang bước tới đâu. Phía trước chỉ là một màn đêm mịt mùng và vô tận.
- Bá Thế, hay Vũ Hoành?
Một giọng nói hơi rè rè vang lên.
- Vũ Hoành.
- Vũ Hoành, mở cánh cửa bên phải.
Cạch! Cạch! Cạch!
Bên phải hắn xuất hiện một cánh cửa. Nó mở dần, hắt những tia sáng nhỏ nhoi. Hắn bước qua cánh cửa.
Một căn phòng rộng lớn.
Một chiếc ngai vàng.
Một hình chiếu 3D vẽ nên một con người đang ngồi trên ngai vàng ấy.
Vương Lập Đế, phụ thân hắn, cũng là Cường giả mạnh mẽ nhất mà Vương tộc từng sản sinh.
Với trình độ của ông ta, để lại một hình chiếu có trí tuệ nhân tạo và tính cách gần tương đồng với mình không phải là điều gì khó khăn.
- Tới rồi sao? - Hình chiếu ấy dùng một dáng vẻ uể oải không khác gì Vương Lập Đế ngày xưa, như thể mỗi lần nhìn Vương Vũ Hoành, ông lại ngao ngán như đang nhìn một sản phẩm thất bại.
- Tới rồi.
- Có thấy chút khó khăn nào không?
Ý ông muốn hỏi, tôi leo tới ngôi vị này, có khó khăn hay không sao?
- Cũng không khó khăn lắm. Đặc biệt là lúc xuống tay giết chết anh trai mình.
- Ngươi từng rất ngưỡng mộ và tôn sùng hắn.
- Nhưng không có nghĩa là con sẽ dâng nạp mạng sống của mình cho anh ta. Và đừng có vòng vo nữa, phụ thân. Ngài muốn để lại thứ gì cho ta? Thứ mà ngài đã dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967937/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.