- Hù!!
Vừa nghĩ tới việc mình bị treo đầu lủng lẳng, đã có 1 cái đầu thò vào cửa sổ, làm cho dù là Vương Vũ Hoành cũng giật thót cả tim.
Tóc dài lủng lẳng, gương mặt rám nắng, gân guốc, có chút man dại, vừa nhìn hắn vừa cười hề hề.
- Nam Đế, khỏe không?
Là Liêu Kha. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã treo lủng lẳng trên Đế Vương Cung, không khác gì người nhện. Chào hỏi xong, hắn đã đu người trèo vào bên trong.
- Chú vẫn thích làm người ta giật mình nhỉ?
Vương Vũ Hoành lấy lại nhịp thở, nhấp nốt ngụm nước.
So về quan hệ họ hàng, Liêu Kha là con nuôi của ông trẻ hắn, nên Vương Vũ Hoành phải gọi là chú. Mà tất cả các Đại Tướng đều thuộc hàng chú bác hoặc thậm chí là ông của hắn cả.
- Vừa có mấy khẩu laser muốn nhắm bắn tao, may quá chúng nó nhận ra tao là ai, nên thôi không bắn nữa. Mà mày không mời tao ngồi được một cái à? Tao đi bộ 3 tháng trời tới đây đó!
Vương Vũ Hoành cũng tròn mắt nhìn Liêu Kha. Vẫn nghe nói người Chinh đi bộ rất giỏi, nhưng đường đường là Đại Tướng quân đội, việc quân cơ lại cấp bách, từ nơi đóng quân về đây cũng hàng nghìn cây số, lại thích đi bộ?
- Ngạc nhiên cái gì? - Liêu Kha tùy tiện kiếm một cái ghế, đưa cả hai chân lên, ngồi xổm trên ghế, không khác gì một con khỉ. - Ngoài kia lắm tình báo thật. Tao đi đường cái có 2 ngày là đã bị theo dõi. Thế là tao chui vào rừng. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967903/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.