Vương Thành Văn đấy!
- Suỵt! Kệ nó đi! Đừng dây vào nó!
- Dây vào nó chẳng có gì hay ho đâu! Thằng đó máu lạnh lắm, lại mang theo toàn tai ương.
- Nó mạnh lắm đấy, nhưng cũng khó gần nữa. Tốt nhất là đừng lảng vảng xung quanh nó.
…
Ngày đầu tiên đi học lại, Văn nghe những tiếng xì xào bàn tán. Mọi ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào nó.
Cô độc một mình, nó cũng đã quen, nhưng bị người ta nhìn vào rồi bàn tán như vậy, vẫn là lần đầu. Nào có ai tự nhiên được trong hoàncảnh như vậy chứ. Nó thấy hơi ngứa gáy.
Mỗi lần nó đưa mắt nhìn vào ai, người ta lại lảng tráng ánh mắt nó. Nơi nó đi qua, người ta cố tình tránh xa.
Hồi còn học dốt, nó từng nghĩ rằng vì nó học dốt mà mọi người xa lánh nó. Tới lúc nó đi thi được điểm cao như vậy, người ta vẫn xa lánh nó, vậy thì chuyện điểm số chả liên quan gì ở đây cả. Có những kẻ sinh ra đã không thể, và cũng không muốn hòa nhập với đám đông.
Nó từng hỏi anh Quang, đám đông là gì. Anh Quang nói, là một lũ ngu xuẩn.
Mẹ nó chạy ra vỗ đầu anh Quang một cái, mắng là toàn dạy nó những thứ vớ vẩn. Đám đông chính là cuộc đời. Cuộc đời này rất vô lý, và khắc nghiệt, nhưng cũng rất công bằng. Đối xử tốt với nó, nó sẽ đối xử tốt lại với ta, nhưng quay lưng lại nó, là nó cũng quay lưng lại với ta ngay.
Văn chưa đủ lớn để hiểu hai người đó nói cái gì, trong mắt nó, đám đông, hay cuộc đời, cũng khó giải như một bài toán phức tạp, với quá nhiều biến số.
Nghe nói Hải Thành, tính cả các khu vực ngoại ô, có tất cả 100 triệu người. Vậy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967889/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.