- A! Văn đấy à! Vào đi! Vào đi!
Mấy ngày không gặp, mà thầy Khoái già sọm đi đến chục tuổi. Đầu thầy vốn hói, giờ lại càng hói hơn, mấy sợi tóc bạc lưa thưa như cũng muốn theo chân vợ con thầy bỏ thầy mà đi. Mắt thầy sâu hoắm vì mất ngủ, dáng đi của thầy còng rụp xuống. Nhìn đến mà tội.
Văn cũng hơi kinh ngạc vì ông thầy thay đổi nhiều tới vậy.
Thầy Khoái thấy nó tới nhà, bỗng nhiên lấy lại được chút vui vẻ và thoải mái. Thầy đon đả mời nó uống nước. Nhưng phích nước nhà thầy do không ai đun nấu, đã cạn queo. Nhà của thầy cũng đã bị dọn sạch bách, chả còn lại gì. Tivi, tủ lạnh, điều hòa, chẳng còn lại gì. Đến bộ bàn ghế cũng chả còn, thầy phải trải chiếu cho nó ngồi đất.
- Em ngồi đây chờ, thầy chạy ra ngoài mua cho em chai nước ngọt.
- Không cần đâu thầy ơi, em về ngay bây giờ ấy mà.
- Đừng đừng, cứ ngồi chơi cho thoải mái, thầy trò mình còn nói chuyện.
Lão Khoái nói xong, đã chạy tuốt ra ngoài, để Văn khoanh chân ngồi đó, giương mắt nhìn quanh nhà ông thầy. Ngôi nhà nhìn bên ngoài bề thế hoành tráng, mà bên trong còn nghèo nàn hơn cả nhà cũ của nó. Vậy ra truyền thuyết các thầy hiệu trưởng sống giản dị không màng vật chất là có thật sao?
Được 10 phút thì lão Khoái trở về, chẳng biết cầm theo ở đâu được 2 cái cốc nhựa và một chai nước ngọt. Thầy kính cẩn rót nước cho nó, dùng 2 tay mời nó. Thầy chờ nó uống xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967881/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.