Chú bán tò he đầu ngõ đây mà. Lâu rồi mới thấy lại chú. Cứ tưởng chú dọn hàng chuyển đi nơi khác rồi.
Hoàng Bích Thanh đưa tay lau nước mắt, cố gắng tươi cười nói.
- Người ta đi mãi rồi lại về chỗ cũ mà thôi. Thế giới này rất tròn mà.
- A ha, cứ như chú vừa đi vòng quanh thế giới về ấy nhỉ?
- Em đâu dám. Nhưng em đúng là vừa đi một vòng thật. Một vòng nhân sinh.
- Một vòng nhân sinh? Nghe có vẻ còn rộng lớn hơn cả thế giới nữa ấy nhỉ?
- Em nói dối chị làm gì chứ?
Nói rồi, anh ta chỉ vào quầy tò he trước mặt. Có 6 con tò he đang được cắm trên giá.
Hoàng Bích Thanh cười.
- Trời, thần, người, súc sinh, ngạ quỷ, và địa ngục. Là Lục đạo luân hồi sao? Chị không nghĩ em lại tin vào Phật giáo.
- Phật giáo hay không Phật giáo, cũng không khác gì nhau. Đời người, rồi đều sẽ phải đi hết một vòng của buồn vui đau khổ.
- Này chú em, chú năm nay bao tuổi mà triết lý như ông cụ non thế?
- Em 28. Nhưng em đã nhìn thấy thứ mà rất nhiều người không thể thấy.
Nói rồi, anh ta giơ 2 ngón tay chỉ lên cặp mắt trắng đục của mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chị Thanh thấy cảnh này, chỉ phì cười.
- Chú em vui tính thật đó. Chú làm chị vui hơn nhiều rồi. Cám ơn chú nha!
- Chị về sao?
- Ừm. Còn mua ít đồ ăn lên thăm thằng Văn nữa.
- Mưa cũng tạnh rồi.
- Ừa. Mà sao chú biết?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967879/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.