Chương trước
Chương sau
Nơi đây là một địa điểm bình thường trên núi. Có cây cối che phủ. Đường lên nơi này gập ghềnh trắc trở, nên chẳng có ai lên. Từ nơi này, quang cảnh nhìn xuống cũng khá đẹp. Ta thấy được một Quảng Yên xơ xác và đầy khói bụi.
Thiên Anh bước từng bước chân trên núi đá lạo xạo, theo sau hắn, là Phù Dung. Cả 2 đảo mắt tìm kiếm một vòng, rồi nhìn thấy một tấm bia đá cao hơn 1m. Nhìn xa xa, đây chỉ giống như một hòn đá bình thường, nhưng soi lại gần, có thể mờ mờ thấy được những hàng chữ cổ.
Thiên Anh căng mắt đọc những dòng chữ trên ấy. Một loại văn tự cổ xưa, và theo như hắn được học, không có liên quan tới ngôn ngữ Đại Nam.
Phù Dung cũng ngồi xuống quan sát. Thoạt đầu, hắn cũng không hiểu nổi những con chữ viết trên bia đá. Nhưng chợt đầu hắn đau nhói. Một âm thanh sâu thẳm từ trong tiềm thức hắn dội về.
Hắn một tay ôm lấy đầu, một tay lần mò theo hàng chữ cổ.
- Bạn thân nhất của ta… Ngày 2 tháng 4, Kỉ lịch 2823… Ta muốn nhắn gửi… đôi… lời…
Từng con chữ phát ra từ miệng của Phù Dung, khiến Thiên Anh giật mình sửng sốt. Nhưng hắn vẫn yên lặng lắng nghe.
Từ giọng đọc khàn khàn và đứt quãng của Phù Dung, một câu chuyện đã chìm sâu vào dĩ vãng, chợt được kể lại…Cơn áp thấp kéo từ vùng biển phía Tây, thổi qua hơn một nửa lục địa, mang theo mưa giông gió giật, rốt cuộc khi tới Long Thành, tạo ra những ngày mưa dầm dề khiến người ta não ruột.
Hoàng Long cuộn tròn ngáy khò khò trên đỉnh Đế Vương Cung. Nó đã ngáy như sấm rền suốt cả ngày nay.
Vương Vũ Hoành vẫn tựa cửa sổ đứng trầm ngâm. Vương Tuyết Trinh an nhàn húp từng ngụm cà phê nóng. Còn Nguyễn Hữu Dũng bóp mặt bóp trán, thỉnh thoảng lại thở dài nhìn bản hai bản báo cáo của Vũ Minh Kiệt và Nguyễn Thế Sơn gửi về.
- Hai thằng đần này lại phá hoại nữa rồi…
Vương Tuyết Trinh đang nhấp cà phê, phụt cười suýt sặc.
- Tuổi trẻ mà, phá phách một chút, cũng đâu có sao chứ?
Nguyễn Hữu Dũng nheo mắt nhìn người phụ nữ này. Phải rồi, hồi còn trẻ, có ai phá hoại được như bà ta chứ?
Chút thiệt hại ở Hải Thành, có vẻ không khiến Vũ Hoành phải bận tâm. Hắn cất lời.
- Từ Quảng Trí ở Hải Thành với Quảng Yên, coi như là mất hết địa bàn. Hội Công nhân tự kháng do thằng Quang lập ra, nay lại đệ đơn xin được quản lý khu mỏ. Lão Nô!
Từ ngoài căn phòng, lão Nô khúm núm bước vào.
- Lão xuống giao việc cho đám Hành chính, cử người tới làm việc với cái Hội đó. Nhớ quán triệt tư tưởng bọn họ, đồng thời gửi vài đồng chí xuống tham gia Ban quản trị. Từ giờ Hội ấy trở thành công ty con của Vương Nghiệp. Chỉ cần duy trì được lòng trung thành của bọn họ với Vương tộc là được. Phương pháp quản lý và kĩ thuật khai thác, cử vài chuyên gia giúp đỡ họ, lợi nhuận cũng không cần quá đặt nặng.
Lão Nô vâng lời chạy ra ngoài.
Vũ Hoành lại rít một điếu thuốc, thò ra cửa sổ nhả khói phì phèo. Khói thuốc tan vào trong mưa.
- Chuyện ở Quảng Yên, thằng Quang làm khá là đúng đắn.
Hắn đột ngột buông ra một lời nhận xét.
Vương Tuyết Trinh cũng đặt cốc cà phê xuống gật gù.
- Mày thân là Đế Vương, chỉ có thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh. Ám Hành Sứ Giả luôn là kẻ gần gũi với dân gian, mới có thể nhìn ra những chi tiết để hoàn thiện nên bức tranh ấy. Chuyện lần này, có thể móc nối được với Thánh Nữ, biến cô ta thành đồng minh, lại toàn quyển kiểm soát được vùng Quảng Yên, đá bật được vây cánh của lão Phương khỏi nơi đó, đều là nhờ công của thằng Quang.
Nguyễn Hữu Dũng lại thở dài thườn thượt. Ôi trời ơi, nhìn con nhà người ta mà xem, còn nhỏ tuổi đã làm được bao nhiêu là việc. Con nhà mình, to đầu rồi mà vẫn còn trẻ con, vẫn chỉ biết phá hoại.
Vương Vũ Hoành làm ngơ không để ý cái thở dài kia, hắn đưa mắt lên nhìn bên góc cửa sổ, một con nhện đã giăng tơ từ lúc nào.
Cái mạng nhện mà Vương Vũ Hoành đau đầu tìm cách giải quyết, rốt cuộc nhờ có Vương Minh Quang, đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Hắn cũng đã tiếp cận được mắt xích quan trọng nhất.
Trần Minh Thịnh.
Con rể của Phạm Viết Phương. Gián điệp hai mang của Trần gia. Nhà tài trợ cho Bạch Y Hội. Bố của Trần Phương Linh. Kẻ đầu tư vào các học viện ở Hải Thành.
Ít ai nghĩ rằng hắn lại là mắt xích quá quan trọng có thể ảnh hưởng tới toàn mạng nhện.
- Vụ việc lần này, thành công chỉ là một chuyện, còn phải hoàn toàn hất cẳng lão Phương khỏi cuộc đua tìm tới Tỳ Bà Cầm. Bởi lẽ, sau khi tiêu diệt xong Hắc Y Hội và Trần gia, lão ta sẽ trở thành đối thủ một mất một còn.
Vương Tuyết Trinh nhấp xong một ngụm cà phê, vừa quay sang giải thích cho Nguyễn Hữu Dũng.
Không có đồng minh nào là vĩnh viễn. Không ai ngây thơ đi hoàn toàn tin tưởng đồng minh của mình. Cũng giống như khi lập party đánh boss, đồ ngon rơi ra, vẫn phải tranh giành.
Qua chuyện này, Trần Minh Thịnh đã chủ động tiếp xúc với Vương tộc, đã ngã điều kiện với Vương Vũ Hoành, hơn nữa, Vương tộc còn cho hắn một cái ân nghĩa, là giải cứu con gái hắn. Trần Thịnh rồi sẽ là chìa khóa để quét sạch Hắc Bạch Y Hội, quét sạch Trần gia.
Nguyễn Hữu Dũng lại băn khoăn:
- Vậy còn thứ gây ra tất cả hỗn loạn này, Tỳ Bà Cầm. Rốt cuộc thì vẫn chưa ai tìm ra nó sao?
Vương Vũ Hoành chỉ mỉm cười.Sự kiện giao lưu Khoa học - Nghệ thuật giữa Hải Thành và Giang Hạ đã đến ngày bế mạc.
Trung thực mà nói, cái sự kiện lần này thất bại tới mức không thể thất bại hơn. Thí sinh hạt giống đua nhau bỏ thi. Sai phạm chồng chất sai phạm. Và Giải đấu diễn ra như một trò hề.
Vũ Hải Phong bị đánh nhập viện, Triệu Thiên Trúc thành nhà vô địch, Vương Thành Văn bị cấm thi, Nguyễn Thanh Phong bỏ thi.
Phía Giang Hạ có thành tích vượt trội hơn, nhưng đây chỉ là sự kiện giao lưu, cũng không ai vênh mặt với ai.
Cuộc đua chức Sở trưởng của Đàm Đức Vũ đề ra, cuối cùng vì Hải Dương có thành tích tạm coi là cao nhất, nên ai cũng biết, sẽ trao lại cho Bùi Kiến Huy.
Nguyễn Văn Khoái, Hiệu trưởng Kình Ngư, bị cấp trên đặt vấn đề, rất có thể sẽ đối mặt với án kỉ luật nào đó. Lão ta cũng đang rất chật vật chạy chọt để độ qua tai kiếp lần này.
Chủ khảo Đinh Kiến Châu lên phát biểu, vẫn chúc mừng vì sự kiện diễn ra “thành công tốt đẹp”, khiến cả đám học sinh che miệng ôm bụng cười rúc rích.
Quả thật sự kiện lần này không thành công, nhưng lại náo nhiệt và vui tới mức không thể nào vui hơn.
Chỉ có trường Kình Ngư là không có tâm trạng nào để vui vẻ.
Một học sinh bị giết. Trường lại chịu quá nhiều tai tiếng. Thành tích cũng bết bát.
Kẻ có thành tích cao nhất, là Vương Thành Văn, thì không những là cố tình vi phạm quy chế để rồi bị cấm thi, mà còn có những hành động và ứng xử khiến cả trường căm ghét.
Tin đồn về nó cứ lan dần ra, dần ra khắp trường. Ai ai cũng nhìn nó như một con quái vật máu lạnh.
Chưa kể, thằng ôn này còn đánh cho em trai của Thiếu tướng Vũ Minh Kiệt sưng mặt, đánh cho con trai Thứ sử Quy Hóa gãy hết tay chân.
Phen này thiên lôi giáng xuống, toàn trường nhất trí để mặc cho thằng Vương Thành Văn chết không người cứu.
Nhưng Văn không biết chuyện đó. Nó còn đang nằm viện kìa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.