Vũ Minh Kiệt và Nguyễn Thế Sơn, đấu đá nhau từ thời còn trong Học viện, đến giờ mỗi người đều uy phong một cõi, vẫn không ai chịu nhường ai. Một kẻ lên núi, một người xuống biển, ấy thế mà mỗi lần gặp nhau là lại hằm hè.
- Nghe nói hồi nọ ngươi vừa bại trận trước một tên Hắc Y Hội? - Nguyễn Thế Sơn vừa ra đòn vừa mỉa mai. Bàn tay hắn hời hợt úp hướng xuống dưới, cách đó vài mét một tên Hắc Y không ai đụng vào, cũng úp mặt xuống đất thành một hố lớn.
- Bậy bạ! Đánh hòa mà thôi! - Vũ Minh Kiệt vừa đáp lại, vừa giơ tay tung một chưởng vào không khí, một tên Hắc Y khác cách đó hơn chục mét bị đánh dính vào tường.
- 10 năm trước 2 ta tỉ thí, chắc ngươi cũng nói là hòa đi? - Nguyễn Thế Sơn vừa cười khành khạch, vừa giẫm một chân xuống đất. Cách đó 20m, mọc lên 6 cây tre lớn, đâm thủng người một tên khác.
- Vậy sau trận đấu ấy, Quyên tới chăm sóc ai? - Vũ Minh Kiệt vừa đáp lại, vừa vỗ 2 tay vào nhau. Áp suất không khí theo cú vỗ ấy mà úp sập vào một tên Hắc Y. Đầu hắn ta bị dập nát bét như cái pizza.
Câu nói này, như gợi lên kí ức xa xôi nào trong lòng cả 2. Đang cãi cọ rôm rả, bỗng nhiên trầm mặc lại. Chỉ có đó 4 cái xác người không ra người mọi không ra mọi, là nạn nhân của màn “chào hỏi” giữa 2 Siêu Cường giả.
- Siêu Cường giả có khác, đánh gắt à nha!
Quang vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967869/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.